Tần Trắc phi ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, nói: “Mẫu phi, đích thứ khác biệt, con vẫn muốn đợi sau khi hạ sinh đích tử rồi mới có thứ tử, vậy thì sau này sẽ bớt đi nhiều mâu thuẫn, không đúng sao ạ?”
Lão Vương phi nhíu mày, nhìn Tần Trắc phi nói: “Nói cái gì vậy? Thê tử của Hạo Nam đã vào cửa nhiều năm mà đến bây giờ ngoài Thiện tỷ nhi thì vẫn không mang thai, nếu con thương xót thì nên mời lang trung tới bồi bổ cơ thể cho con bé. Nếu cơ thể có bệnh thật thì phải chờ tới khi nào mới có đích tử? Chẳng lẽ con muốn Hạo Nam tuyệt hậu?”
Tần Trắc phi vẫn kiên quyết như cũ, nói: “Xin mẫu phi ân chuẩn, đời này nhi tức chỉ xin người duy nhất việc này.”
“Hoang đường! Nàng đây là có ý gì? Nàng đang ép mẫu phi hả?” Vũ Ninh Vương cả giận trách mắng.
Đúng lúc này Mục Trắc phi lại cười khẩy một cái, nhìn Tần Trắc phi nói: “Đích thứ khác biệt? Tần Trắc phi đừng quên nhi tử của mình cũng là thứ tử, tỷ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ý của tỷ là Hạo Nam vẫn còn có dã tâm đoạt lấy vị trí thế tử của Hạo Khiên?”
“Mục muội muội đừng nói bậy bạ, ta nói như thế bao giờ?” Tần Trắc phi sầm mặt.
“Nếu không thì giữa đích với thứ nhà chúng ta đâu xảy ra tranh chấp, Tần tỷ tỷ lo lắng cái gì?” Ngữ điệu của Mục Trắc phi mang theo ý châm chọc.
Tần Trắc phi giật thót, không ngờ bây giờ Mục Trắc phi cũng biết gài bẫy mình, nhất thời bùng lửa giận, nhưng lại không thể tỏ thái độ trước mặt mọi người, đành phải nghiến răng nói: “Muội đây là có ý gì?”
“Muội không có ý gì hết, trong lòng không có quỷ không phải sợ.” Mục Trắc phi trào phúng.
Minh Yên liếc nhìn Mục Trắc phi, bình tĩnh nói: “Tiểu Vương gia không chèn ép gây khó dễ hai vị huynh trưởng, ta cũng rất khó hiểu, rốt cuộc Tần Trắc mẫu phi lo lắng đích thứ tranh đấu… Trong phủ chúng ta có ví dụ như vậy tạo thành bóng ma cho người à?”
Từ xưa đến nay vẫn xảy ra chuyện đích thứ tranh đấu, nhưng trường hợp của phủ Vũ Ninh Vương không giống các nhà khác, ba huynh đệ Chu Hạo Khiên chưa bao giờ khơi chuyện này ra ngoài ánh sáng, lời vừa rồi của Tần Trắc phi như nói toạc ra là Chu Hạo Khiên có ý tranh giành.
Trước tình hình bất lợi cho mình, Tần Trắc phi nức nở nói: “Thiếp không có ý khác, có điều từ nhỏ tới lớn tuy Hạo Nam chưa từng bị người ta giật dây nhưng sau lưng đâu tránh khỏi lời ra tiếng vào, chỉ là thiếp thân chưa bao giờ nhắc tới thôi. Mấy năm nay Hạo Nam làm việc cho phủ ta cũng phải rất dè chừng cẩn thận, thiếp nghĩ nếu đời sau lại có vị trí thứ trưởng tử xấu hổ này thì không hay, làm thứ đệ còn tốt hơn thứ trưởng tử nhiều. Vậy nên xin mẫu phi thương tình, đợi thê tử của Hạo Nam sinh đích tử rồi mới có thứ tử.”
Tần Trắc phi cố chấp với suy nghĩ của mình, không ngại chống lại lão Vương phi và Vũ Ninh Vương, làm Minh Yên vô cùng khó hiểu, rốt cuộc chuyện là sao?
Ngước mắt nhìn Đại phu nhân, thấy hai mắt của nàng ấy đã đỏ từ lâu nhưng vẫn không nói ra một lời. Đáng lẽ Đại phu nhân phải rất cảm kích Tần Trắc phi mới đúng, nhưng tại sao sắc mặt lại bi thương thế kia? Trong này có uẩn khúc gì chăng?
Minh Yên nghi ngờ nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra, tỏ vẻ khó xử nói: “Tuy Liên Mật chỉ là một nha hoàn nhưng dù sao hài tử này cũng là của Đại ca, chẳng lại muốn bỏ nó thật? Vậy thì tàn nhẫn quá, Đại tẩu luôn nhân hậu từ bi, sẽ tha cho hài tử này chứ?”
Đại phu nhân đang định nói thì Tần Trắc phi lại mỉa mai: “Úc Trắc phi nhàn nhã lo chuyện bao đồng thật đấy, rảnh quá thì giải quyết chuyện vớ vẩn của mình trước đi, nghe nói Bạch Mẫu Đơn có hài tử của tiểu Vương gia, sao không thấy Úc Trắc phi khoan hồng niềm nở đón về phủ?”
Câu này hỏi rất chuẩn, lập tức lôi chuyện mọi người trong vương phủ rỉ tai nhau gần đây ra, tuy ánh mắt Tần Trắc phi nhìn Minh Yên vô cùng lãnh đạm, song, Minh Yên biết sâu trong đôi mắt kia đang dậy sóng.
Minh Yên những tưởng bản thân sẽ tức giận, nhưng khi Tần Trắc phi bất ngờ nói toạc ra trước mặt mọi người như vậy, khi ánh mắt của mọi người đổ xô lên người mình, Minh Yên lại không tức giận. Tại sao nàng phải tức giận? Vì bị những người này chế giễu sao?
Minh Yên cúi đầu nhìn Tần Trắc phi đang quỳ trên mặt đất, mỉm cười nói: “Sao Tần Trắc phi có thể khẳng định hài tử kia là của tiểu Vương gia? Ô kìa! Ta còn chưa biết rõ mà Trắc mẫu phi đã biết rõ chuyện này rồi. Thế tại sao Bạch Mẫu Đơn kia lại không xuất hiện ngay lúc mới sinh hạ hài tử của tiểu Vương gia? Bây giờ hài tử đã được mấy tuổi rồi, người không cảm thấy trong này có gì bất thường sao?”
Minh Yên nhìn ra được một thoáng do dự của Tần Trắc phi, không đợi bà ta đáp lại đã nói tiếp: “Chuyện Bạch Mẫu Đơn, nàng ta chưa tới thì chưa tiện giải quyết, đợi nàng ta tới rồi tính cũng không muộn. Trước mắt cần bàn bạc chuyện Liên Mật, ta không ngờ Trắc mẫu phi lại nhẫn tâm như vậy, nói bỏ là bỏ, dù sao đó cũng là giọt máu của Đại thiếu gia, là tôn tử của người, dù là thứ tử thì sao? Trái tim của người sắt đá thật, hai mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, Minh Yên cứ tưởng Trắc mẫu phi là người hiền lành bác ái, hôm nay mới biết hóa ra mình nhìn nhầm rồi.”
Minh Yên chèn ép Tần Trắc phi, lời lẽ vô cùng cay nghiệt, nói thẳng ra Tần Trắc phi tâm địa ác độc. Bọn họ đã đấu đá âm thầm từ lâu, chỉ khác bây giờ Minh Yên không muốn giả vờ giả vịt nữa, nhưng cũng sẽ không tỏ thái độ quá rõ ràng, khi tới thời cơ thích hợp nói một câu độc miệng cũng sẽ không làm người ta có ác cảm gì với Minh Yên, thậm chí còn cảm thấy con người Minh Yên ngay thẳng.
Tần Trắc phi làm như không nghe ra cay nghiệt trong lời nói của Minh Yên, lúc này vẫn nhìn chằm chằm lão Vương phi đợi lão Vương phi quyết định.
Lần này lão Vương phi rất thất vọng về Tần Trắc phi, nhìn bà ta nói: “Uyển Nghi, e rằng không thể đồng ý với con được, dù sao cũng mang giọt máu của Chu gia, Liên Mật cũng là một nha hoàn ngoan ngoãn, nhìn qua cũng thấy không phải là loại quyến rũ chủ tử, dù sinh hạ thứ trưởng tử thì vẫn sẽ dạy dỗ nghiêm khắc. Nếu con không yên tâm, có thể để thê tử của Hạo Nam nuôi.” Nói tới đây thì cảm thấy không hợp lý, nuôi thứ trưởng tử như thế không phải sẽ trở thành đích trưởng tử luôn sao? Sau này Đại phu nhân có hài tử của mình thì lại thành thứ hai, ngẫm nghĩ một lát, lão Vương phi bèn nói: “Tuy để thê tử của Hạo Nam nuôi nhưng không cần ghi vào giấy tờ chính thức, thế thì khi thê tử của Hạm Nam có hài tử của mình, hài tử vẫn là đích trưởng tử, được không?”
Lão Vương phi nói vậy là đã lo nghĩ đủ đường cho đại phòng rồi, cũng coi như tận tình tận nghĩa, Minh Yên thầm than trong lòng. Xem ra lão Vương phi rất quý Tần Trắc phi, nếu không thì đã không liên tục nhượng bộ như vậy, chỉ cần Tần Trắc phi lý trí một chút thì chuyện này sẽ được đồng ý.
Tần Trắc phi đắn đo hồi lâu, nhưng vẫn nói: “Tạ ơn mẫu phi, nhi tức còn có một câu muốn hỏi nha hoàn này, chỉ cần nó trả lời thành thật, nhi tức sẽ không làm khó nó nữa.”
Đến nước này mà Tần Trắc phi vẫn có thể cứng đầu như vậy, Minh Yên thật sự bội phục, rõ ràng Tần Trắc phi không phải người lỗ mãng, nhưng sao hôm nay lại làm căng chuyện đích thứ trước mặt nhiều người, ngỗ nghịch lại lão Vương phi như vậy, bà ta làm thế rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu đổi lại là Mục Trắc phi, Minh Yên sẽ không nghĩ nhiều đến thế, nhưng là Tần Trắc phi, Minh Yên không thể không suy ngẫm, tâm tư của nữ nhân này sâu kín đáng sợ, mỗi bước đều có hậu chiêu, chắc chắn sẽ không lỗ mãng như vậy, nhưng bà ta làm thế đến sau cùng là vì điều gì?
Minh Yên nhất thời không nghĩ ra, đành phải bỏ qua, nàng muốn xem Tần Trắc phi định hỏi cái gì.
Được lão Vương phi cho phép, Tần Trắc phi nhìn Liên Mật quỳ trên mặt đất, nghiêm giọng hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có hài tử này kiểu gì? Nếu ngươi uống thuốc tránh thai thật thì chắc chắn sẽ không có hài tử. Tốt nhất là ngươi nói thật, không thì…”
Tần Trắc phi không nói hết, nhưng trong lòng vẫn tự hiểu rõ được hàm ý trong câu kia.
Liêm Mật vội dập đầu, nói: “Bẩm Trắc phi, nô tỳ không dám nói dối nửa câu, lần nào nô tỳ đến thư phòng hầu hạ cũng uống hết thuốc do nhà bếp nấu ngay tại thư phòng luôn, nô tỳ không dám có suy nghĩ lừa dối, trong phòng có rất nhiều người, tất cả đều có thể làm chứng cho nô tỳ.”
Liên Mật thật sự rất sợ, nói vừa nhanh vừa run rẩy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nếu đã vậy thì vì sao vẫn có thai? Mọi người nhất thời không hiểu, nhìn dáng vẻ của Liên Mật là biết nhát gan không dám nói dối, nhưng tại sao lại thế được?
Chuyện này cứ như sương mù khiến người ta không nhìn thấu.
Chu Hạo Nam cụp mắt không nói, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước, Chu Hạo Khiên thì nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ý vị nhưng không nói gì, chỉ nhếch miệng cười.
Minh Yên thấy thái độ của Chu Hạo Khiên thì kéo ống tay áo của hắn, Chu Hạo Khiên liếc sang nhìn Minh Yên, Minh Yên đặt nghi vấn cho hắn, rõ ràng là không hiểu.
Chu Hạo Khiên trợn trừng mắt như muốn nói, nàng ngốc thế!
Minh Yên nghiến răng, trừng hắn một cái như muốn nói, ánh mắt của chàng sai rồi, màn biểu diễn của bản thân không hay lại còn trách người khác xem không hiểu!
Chu Hạo Khiên bất lực trợn trắng mắt, nhờ ống tay áo dài rộng mà lén kéo tay của Minh Yên, viết từng nét thành chữ vào lòng bàn tay của nàng.
Minh Yên chỉ cảm thấy ngứa nhưng không dám nhúc nhích, song, khi nhận ra chữ Chu Hạo Khiên viết thì thật sự bị dọa sợ, không khỏi nhìn Chu Hạo Khiên như đang hỏi, chàng chắc chắn chứ?
Chu Hạo Khiên xoa xoa cái cằm, mỉm cười gật đầu.
Minh Yên sửng sốt, thầm thở than một hơi, rắc rối quá! Nghĩ đến đây nhìn sang Chu Hạo Nam, không biết vị Đại ca này nghĩ như thế nào, làm ra chuyện như vậy thật sự khiến người ta bất ngờ, dù sao bọn họ cũng là mẫu tử ruột thịt mà? Có cái gì không thể nói mà phải giấu giếm như vậy…
Nếu là sự thật, vậy sẽ náo nhiệt lắm đây!