Dạo quanh lòng vòng lại tới đình Lâm Thủy lúc trước thích nhất, Lan Nhụy gặp mặt Chung Dực ở đây không chỉ một lần, đình Lâm Thủy này được xây phía sau một bụi hoa lớn, lúc đến mùa xuân, hạ thì trăm hoa đua nở, khiến nơi này được bao phủ kín kẽ, chỉ có điều lúc này đang là mùa đông, cành hoa điêu tàn, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong đình.
Minh Yên vòng qua cành hoa, lúc bước vào trong đình mới phát hiện ở một góc khác trong đình, Chung Dực đang đứng ở đó, bóng lưng hiu quạnh tràn ngập sự cô đơn, trong phút chốc, cái chân đang bước vào đình của Minh Yên lập tức ngừng lại, Minh Yên không muốn đụng mặt riêng với hắn nên muốn quay người rời đi.
“Chẳng lẽ ta là sài lang hổ báo, muốn ăn thịt người hay sao?”
Cả người Minh Yên run rẩy, thời gian dường như quay ngược trở lại mấy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trong cái đình này, Lan Nhụy cũng muốn né tránh thì Chung Dực đã nói một câu như thế, chỉ có điều lúc ấy trải đầy nụ cười, mà lúc này chỉ có âm thanh âm u lạnh lẽo mà thôi, thì ra tất cả đều là vật còn người mất.
Suy nghĩ chậm rãi trở về, Minh Yên ổn định lại tâm tình của mình, không muốn để cho Chung Dực phát hiện điều gì, bèn nói: “Nhị tỷ phu nói quá rồi, thật sự cô nam quả nữ gặp mặt riêng tư có tổn hại đến thanh danh thôi, không thể không cẩn thận được.”
Chung Dực nghe vậy cười lạnh một tiếng, xoay người lại nhìn Minh Yên đã lùi đến bên ngoài đình, ánh mắt thâm thúy mà u tối nhìn thẳng vào Minh Yên, đôi môi mím chặt chậm rãi mở ra: “Muội nói rất đúng, cô nam quả nữ đúng là không thể gặp mặt riêng tư, nếu không… nếu không phải năm đó kiềm chế một chút… sao lại hại chết nàng ấy…”
Giọng nói của Chung Dực dần dần trở nên yếu ớt, nhưng Minh Yên đứng cách hắn không xa nên lời thì thầm đó nàng vẫn loáng thoáng nghe thấy, có lẽ người khác nghe không hiểu nhưng Minh Yên nghe hiểu. Hắn đang sám hối sao? Minh Yên không muốn đứng đây nữa nên xoay người rời đi, Chung Dực như vậy nàng không biết phải đối mặt như thế nào, đã quen thuộc lại xa lạ, nàng nhíu mày lại, trong đôi mắt hiện lên sóng ngầm, dẫn theo nha hoàn vội vàng rời đi.
Chung Dực nhìn bóng lưng Minh Yên khẽ mím môi lại, cuối cùng nàng không phải là nàng ấy, mặc dù dường như không phải nàng ấy nhưng tại sao mỗi lần thấy nàng, trái tim của hắn đều vô thức đập nhanh, sự quen thuộc phát ra từ trong xương cốt này là như thế nào? Chung Dực nhíu mày, Úc Minh Yên… Một nữ nhân khiến hắn cảm thấy quen thuộc lại lạ lẫm!
Lan Phương cũng không nuốt lời, từ ngày đó sau khi trở về vương phủ, ngày thứ ba sổ sách đã đến trong tay Chu Hạo Khiên, còn Chu Hạo Khiên lại thông qua Tống Tiềm dùng Vân phi gây áp lực cho Nam Dương Hầu phu nhân, hôn sự của Lan Phương đã được định ra, hôn kỳ ngay trong tháng Chạp, vội vàng và gấp rút, trong lúc nhất thời Úc phủ lại bận rộn, chuẩn bị gả nữ nhi.
Sau khi Minh Yên nghe được tin tức chỉ cười nhạt, Vân phi nương nương gây sức ép mượn chuyện Lan Phương xảy ra chuyện ở trước cửa Hầu phủ khiến phủ Nam Dương Hầu không thể không cưới Lan Phương vào cửa, chỉ sợ Nam Dương Hầu phu nhân vì chuyện này là tức nghẹn đủ sức đánh lôi đài với Lan Phương, sau này có trò hay để xem rồi.
***
Cả đêm tuyết rơi như lông ngỗng, trang trí cho giữa đất trời thêm lóng lánh trong sáng, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, trên hàng ngói nơi góc phòng treo ngược từng máng băng[1], đón lấy ánh mặt trời chiếu rọi rất chói mắt. Trận tuyết lớn này đến vội mà đi cũng vội, cả đêm rơi không ngừng, rạng sáng rời giường nhìn ra ngoài, Minh Yên lại thấy vui vẻ hơn, đã mấy năm rồi không thấy tuyết lớn như vậy, trong sân được quét ra mấy con đường nhỏ, những nơi còn lại chẳng động vào một chút nào, Minh Yên bèn hỏi Bạch Hinh là vì sao?
[1] Máng băng:
Bạch Hinh cười nói: “Lúc đi tiểu Vương gia có dặn dò, mấy năm rồi không thấy tuyết lớn như thế, trời đất một vùng trắng xóa nếu người thấy được hẳn là rất thích, cho nên dặn dò bà tử quét dọn những nơi cần đi lại thôi còn lại đừng động đến, để người nhìn thấy cảnh này.”
Minh Yên không nhịn được nở nụ cười, người này thật đúng là suy nghĩ chu toàn, chẳng qua là mấy ngày trước nàng đột nhiên nói muốn xem tuyết lớn đầy trời một lần, cảnh tượng trời đất đều trắng hẳn rất nguy nga, vậy mà hắn nhớ kỹ thật.
Dùng xong bữa sáng, Minh Yên choàng áo khoác lông chồn gấm Hồ màu hồng phấn, trùm kín kẽ không cho gió lọt vào, trong tay cầm lò sưởi đi đến viện Thúy Ninh.
“Chủ tử, người ngồi kiệu mềm đi, trên đường đi khắp nơi đều là tuyết, mặt đất rét lạnh lắm.” Tuyết Hủy khuyên nhủ.
“Không cần đâu, ngồi kiệu sao ngắm được cảnh? Nào có thể cô phụ trời cao cho trận tuyết lớn này chứ? Ta không yếu ớt như vậy, chúng ta đi chậm một chút là được.” Minh Yên không nghe theo, Tuyết Hủy nhìn Bạch Hinh một cái, Bạch Hinh bèn nói: “Nếu đã vậy, gọi luôn Liên Song Ký Dung cùng nhau ra cửa, trên đường đi có thể giúp đỡ lẫn nhau. Bốn người chúng ta, hai người trước, hai người sau, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Minh Yên biết các nàng ấy cẩn thận, kể từ sau khi mình có thai, trong vương phủ yên lặng đến bất thường, càng yên lặng thì càng khiến lòng người bất an, không thể trách mấy nha hoàn như gặp phải kẻ địch được. Mấy ngày trước, những di nương ở nơi xa xăm kia còn la hét muốn sang đây chúc mừng cho Minh Yên, cũng không biết là ai xúi giục, nếu không phải ngày ấy Chu Hạo Khiên trở về sớm, nói không chừng thật đúng là xảy ra một ít chuyện.
Minh Yên đồng ý, rất nhanh Liên Song và Ký Dung choàng áo khoác da sóc vào, hai người ở phía trước, Bạch Hinh và Tuyết Hủy ở phía sau, che chở Minh Yên đi tới viện Thúy Ninh.
Viện Thúy Ninh cách Vô Vi Cư không xa, chỉ cần đi qua một hoa viên nhỏ, vòng qua hành lang khoanh tay là đến. Tuyết trong hoa viên nhỏ vẫn không được quét dọn, dẫm lên phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt”, tâm tình Minh Yên rất tốt, miệng thở ra sương trắng lượn lờ bay lên, giữa trời đất trắng xóa, dường như ngay cả tâm hồn cũng được gột rửa sạch sẽ.
Đầu cành không ngừng có tuyết rớt xuống, gió lạnh thổi qua liên tục phát ra tiếng kêu. Đi qua bụi hoa phía trước là bước lên hành lang khoanh tay, đi lên hành lang khoanh tay mấy người không khỏi khẩn trương.
Liên Song và Ký Dung chậm rãi thở phào một hơi, rốt cuộc đi tới đầu hành lang, nhấc chân bước lên bậc thang, đột nhiên Liên Song cảm thấy dưới chân cực kỳ trơn, kinh hãi thét lên một tiếng, mà Ký Dung ở bên cạnh cũng chao đảo cả người, sắc mặt tái nhợt, dưới chân như không có chỗ bám, cả người lập tức ngã về phía sau.
Mà theo sát phía sau các nàng chính là Minh Yên, chuyện bất ngờ xảy ra Minh Yên lập tức bị dọa, theo bản năng lùi về sau một bước, duỗi tay ra ôm lấy bụng. Tuy nhiên Liên Song và Ký Dung cách Minh Yên quá gần, cộng thêm mọi người cho rằng qua hoa viên là hạ được cảnh giác ở trong lòng xuống, giờ đột nhiên xảy ra chuyện khiến hai người sợ đến mức mặt không còn giọt máu, cố gắng ngọ ngoạy để cơ thể ngã qua một bên, nhưng hai người lại không có bản lĩnh đó nào có thể thay đổi được phương hướng, thân bất do kỷ ngã về phía sau đụng vào người Minh Yên…