Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau hôm đó Minh Yên không hỏi tới Bạch Hinh nữa, nhưng lại thường xuyên âm thầm quan sát Bạch Hinh, luôn phát hiện Bạch Hinh cứ lo nghĩ, mặc dù đã cố gắng che dấu hết sức nhưng Minh Yên và Bạch Hinh ở với nhau lâu như vậy vẫn có thể cảm nhận được. Hơn nữa Minh Yên thấy Bạch Hinh thường xuyên ngẩn người, lúc làm việc cũng hay mất tập trung, có một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến nàng ấy giật mình hoảng sợ, mọi dấu hiệu đều khiến trong lòng Minh Yên vô cùng bất an.

Nàng biết rõ con người Bạch Hinh, Bạch Hinh đã cắn chặt răng giấu giếm như vậy thì chắc chắc không phải việc nhỏ.

Minh Yên chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của Bạch Hinh, nhưng lại không thể không nghi ngờ rốt cuộc đằng kia đã xảy ra vấn đề gì có thể khiến Bạch Hinh lo lắng đến nhường này mà vẫn không chịu nói với mình

Có vẻ như mấy ngày nay Chu Hạo Khiên rất bận, hôm nào trời chưa sáng đã đi, lại thường về khi đêm muộn, mỗi lần Minh Yên quan tâm hỏi, Chu Hạo Khiên chỉ cười nói với nàng là việc trên triều, bởi vì sức khỏe của Tuyên Đế ngày càng kém nên có một số việc cần chuẩn bị trước, vậy nên hết sức bận rộn.

Minh Yên cũng không nghi ngờ, nàng biết Chu Hạo Khiên sẽ không lừa nàng.

Hôm nay Minh Yên vừa ngủ trưa dậy, nhìn mặt trời đã dần ngả về Tây thì không khỏi đỡ trán, hôm nay ngủ sâu thật. Nàng ngồi dậy, gọi: “Bạch Hinh.”

“Chủ tử, người tỉnh rồi?” Người vén rèm là Ký Dung.

Minh Yên cau mày, hỏi: “Bạch Hinh lại ra ngoài rồi à?”

Ký Dung gật đầu, nói: “Hình như buổi trưa có người đến tìm, sau đó vội vã đi, trước khi đi dặn nô tỳ hầu hạ chủ tử.” Ký Dung móc rèm châu lên, đỡ Minh Yên đứng dậy rồi mới nói.

Minh Yên không nói gì, mấy ngày nay Bạch Hinh thường ra ngoài, một khi đã đi thì đi rất lâu, trở về cũng không giải thích, trong lòng Minh Yên không khỏi bất an, ngước mắt nhìn Ký Dung, nói: “Có biết ai tới tìm Bạch Hinh không?”

Ký Dung lắc đầu, nói: “Bà tử nhị môn chuyển lời, nô tỳ cũng không biết là ai.”

Minh Yên sầm mặt, nói: “Gọi bà tử chuyển lời đến đây.”

Ký Dung sửng sốt, lập tức nói: “Chủ tử muốn gặp cũng phải đợi nô tỳ hầu hạ người chải đầu, đổi xiêm y đã.”

Minh Yên lắc đầu, nói: “Tỷ cứ đi đi, ta tự làm được.”

Ký Dung thấy sắc mặt của Minh Yên không tốt thì cũng không dám phản bác, vội vàng rời đi.

Minh Yên nhìn rèm châu lưu ly phát ra tiếng vang trong trẻo, trong lòng cứ thấy bực bội nhưng vẫn đứng lên thay một bộ áo váy đơn màu hồng, búi nhanh kiểu Uy Trụy kế đơn giản rồi bước ra gian ngoài, ngồi xuống bục, im lặng chờ.

Chẳng mấy chốc Ký Dung đã trở lại, hành lễ với Minh Yên, nói: “Đã dẫn người đến.”

“Gọi vào đi.” Minh Yên bình tĩnh nói.

Ký Dung không dám nhiều lời, quay người gọi bà tử kia lên. Bà tử kia ba mươi bốn tuổi, ăn mặc mộc mạc, mặc xiêm y màu nâu sắt sạch sẽ gọn gàng, nghiêm chỉnh quỳ trên đất hành lễ, nói: “Lão nô thỉnh an Úc Trắc phi.”

“Đứng lên đi.” Minh Yên nói.

Bà tử kia vội vàng tạ ơn xong rồi mới nơm nớp lo sợ đứng dậy, cúi thấp đầu không dám nhìn ngó chung quanh, bọn họ không được tự ý đi vào phòng ở của quý nhân nên càng phải cẩn thận.

Minh Yên nhìn bà tử kia, hỏi: “Giữa trưa ai nhờ ngươi báo tin cho Bạch Hinh?”

Bà tử kia không ngờ Minh Yên lại hỏi chuyện này, nhất thời có hơi ngập ngừng, không dám trả lời, hai tay nắm chặt lấy vạt áo.

“Ngươi không nói cũng được, ta cũng không ép buộc.” Minh Yên nhìn Ký Dung, nói: “Đuổi bà ta tới phòng giặt đi, việc ở nhị môn giao cho người khác.”

Bà tử kia nghe xong thì cả người run lên, quỳ rạp xuống. Phòng giặt là nơi nào chứ? Đó là nơi bần cùng khổ cực nhất, công việc ở nhị môn này khiến bà ta gom góp bao nhiêu tiền bạc suốt mấy tháng mới có được, sao có thể nói đuổi là đuổi chứ, nghĩ tới đây vội vàng dập đầu, nói: “Xin Úc Trắc phi giơ cao đánh khẽ, lão nô xin nói.”

Minh Yên chỉ hù dọa bà ta một chút, cũng không định đuổi bà ta tới phòng giặt thật, thấy bà tử này cũng thức thời thì bèn nói: “Nói đi, nếu nói dối một chữ…”

“Lão nô không dám, không dám…” Bà tử kia luôn mồm nói không dám, hồi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, nói: “Người nhờ lão nô chuyển lời trưa hôm nay chính là tiểu tư ở ngoại viện, hình như hắn nhắc tới một tiểu nha đầu, nhưng tiểu nha đầu này là ai thì lão nô không biết thật.”

Tiểu nha đầu? Minh Yên nhíu mày, nhìn bà tử kia nói: “Ngươi về đi, nếu ngày mai còn có người nhờ ngươi gọi Bạch Hinh thì cứ truyền đi, nhưng không được nhắc tới chuyện hôm nay gặp ta, biết chưa.”

“Lão nô biết, biết rồi.” Bà tử kia vội vàng gật đầu, trên lưng đã ướt lạnh mồ hôi.

Minh Yên ra hiệu cho Ký Dung, Ký Dung gật đầu, đi vài bước tới lấy một bao tiền trong hộp gương trên giường, nhét vào tay bà tử kia, cười nói: “Ma ma đi theo ta nào.”

Bà tử áng chừng bao tiền có bao nhiêu xong rồi mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không uổng công bị dọa một trận.

Sau khi hai người rời đi, sắc mặt Minh Yên càng lúc càng nghiêm lại, tiểu nha đầu… Tiểu nha đầu từ đâu tới mà ngày nào cũng tìm Bạch Hinh? Tiểu nha đầu này có lai lịch gì, nếu chỉ là một tiểu nha đầu thì tại sao Bạch Hinh lại không nói gì với mình? Xem ra trên người tiểu nha đầu này còn ẩn chứa bí mật khác.

Minh Yên phiền não, bèn một mình ra ngoài Vô Vi Cư, tản bộ trong hậu hoa viên của vương phủ. Mặt trời dần ngả về Tây, hoàng hôn rực rỡ trải ra thật dài, nhìn từ xa vô cùng đẹp mắt.

Minh Yên vòng qua một núi giả, nhấc chân bước lên cầu đá nhỏ, nước suối róc rách, tiếng chim trong trẻo, giữa núi giả san sát có dòng suối nhỏ chảy trong, cũng là một cảnh đẹp ý vui. Lúc này tâm trạng Minh Yên mới thả lỏng, đi bộ một lúc lâu Minh Yên cũng cảm thấy hơi mệt, nhìn quanh bốn phía, cái đình gần nhất cách mấy chục bước, lại thấy có một tảng đá sạch sẽ vuông vắn giữa rừng sau núi giả, không cần nghĩ cũng muốn đi tới, tảng đá kia được che trong rừng trúc đằng sau núi giả, như ẩn như hiện, là một chỗ ngồi cực tốt.

Minh Yên ngồi trên nền đá lạnh, thở nhẹ một hơi, nhìn cảnh đẹp rực rỡ, không biết có bao người ước muốn nơi phú quý này, thế nhưng giờ phút này nàng lại không còn cảm nhận được mục tiêu của mình nữa. Nàng không khỏi cười lạnh, thứ con người theo đuổi cả đời lại là cái không có được, câu này quả không sai.

Ngồi chưa được thời gian nửa chung trà, đột nhiên Minh Yên nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ, mới đầu còn không thèm quan tâm, tưởng là tiểu nha hoàn trong viện nào đó đang buôn chuyện, nhưng sau đó nghe loáng thoáng nhắc tới tiểu Vương gia thì không khỏi tập trung lại.

Minh Yên lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi đi tới nơi âm thanh phát ra, cách một tòa núi giả, đến gần hơn thì giọng nói kia càng rõ. Minh Yên im lặng đứng đó, nghiêng tai lắng nghe.

“… Thật sự luôn, ta nghe được thật mà, hình như là Bạch Mẫu Đơn kia tới.”

“Ngươi nói linh tinh, có ai không biết hai năm trước Bạch Mẫu Đơn đã rời thanh lâu, tại sao lúc này lại trở về?”

“Ai biết nàng ta nghĩ gì, nhưng mà nghe nói sau khi trở về Bạch Mẫu Đơn càng đẹp hơn, là mỹ nhân ấy à, dù đi tới đâu cũng thu hút ánh nhìn của người ta. Chỉ hận chúng ta không có dung mạo xinh đẹp, không thì đã không cần khúm núm làm công việc thấp kém ở đây rồi.”

“Thôi đi, nữ nhân trong thanh lâu có ai không biết một đôi tay khoác ngàn người, một môi son vạn người nếm, ngươi không thấy ngại khi nói điều này à, không thấy tự khinh thường mình hả.” Nha hoàn này bực bội nói, có hơi nặng lời.

“Ngươi nghĩ gì vậy? Bạch Mẫu Đơn kia… Bạch Mẫu Đơn kia bán nghệ không bán thân, nghe nói khách quý của nàng ta chỉ có một mình tiểu Vương gia, năm đó một ngày ba lần tới, bàn tán sôi nổi khắp Kinh thành, chẳng lẽ ngươi không biết?” Giọng giọng nói của tiểu nha hoàn mang theo nỗi niềm hâm mộ: “Danh kỹ tới ngưỡng đó, ai không hâm mộ chứ?”

Một tia sét đánh trúng tim Minh Yên, nàng suýt chút nữa đứng không vững, Bạch Mẫu Đơn… Nàng nhớ lại, một ngày ba lần gặp… Dương ca nhi từng nói qua với nàng, sao nàng lại quên mất chứ!

Bạch Mẫu Đơn, tiếng tăm lớn thật đó!

Tuy người này chỉ như sấm bên tai nhưng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Minh Yên, Minh Yên cũng chưa từng quan tâm tới. Nhưng sao bây giờ Bạch Mẫu Đơn lại xuất hiện? Minh Yên không nghĩ nhiều, tiếp tục lắng nghe.

“Hâm mộ cái gì, dù là danh kỹ nghiêng nước nghiêng thành nhưng có thể làm gì? Có làm thiếp cho tiểu Vương gia cũng chưa chắc được bước qua cửa, nhà quyền quý như chúng ta sao có thể để một gái lầu xanh vào cửa, nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành trò cười?”

“Đúng vậy, nếu là bình thường thì tất nhiên không có cơ hội, nhưng bây giờ nghe nói Bạch Mẫu Đơn kia còn dẫn theo một hài tử…”

Tiểu nha hoàn kia kéo dài giọng, trong giọng nói mang theo sự đắc ý.

“Hài tử?” Một nha hoàn khác kinh ngạc lên tiếng, rõ ràng là đã sợ khiếp.

“Chứ còn gì nữa? Nghe nói hài tử rất giống tiểu Vương gia. Gia pháp có lớn nhưng chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn huyết mạch của tiểu Vương gia lưu lạc bên ngoài? Hơn nữa dù xuất thân thanh lâu nhưng là bán nghệ không bán thân, nghe nói xinh đẹp vô cùng, khuynh quốc khuynh thành, lúc trước tiểu Vương gia vì Bạch Mẫu Đơn này mà một ngày tới ba lần, bây giờ sao có thể không nhớ tình cũ chứ?”

“Trong lòng tiểu Vương gia chỉ có Úc Trắc phi, người đừng có nói bậy!”

“Nam nhân ấy mà, đều là mèo thích ăn vụng, sao có thể không siêu lòng được, hơn nữa còn là mỹ nhân sinh hài tử của mình, cộng thêm tình cảm ngày trước, ta mà là nam nhân sao không siêu lòng được chứ. Hơn nữa bây giờ Úc Trắc phi đã là rau bỏ trong giỏ, hoa nhà nào thơm bằng hoa dại…”

Minh Yên chỉ cảm thấy trời như sâp xuống, chẳng trách mấy ngày nay Bạch Hinh cứ kỳ lạ thế nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK