"Mợ chủ? Thì ra cô ấy được gả đến nhà họ Trần!"
Trần Khiêm vừa xoa xoa một bên mặt vừa thì thầm.
Nhưng mà Trần Khiêm nghĩ thầm, ai lấy được người dịu dàng như cô ấy, quả là có phúc!
Lúc này, điện thoại di động của Trần Khiêm đổ chuông.
"Alo em trai! Lúc nấy chị đi tìm em mãi, thằng nhóc thối chạy đi đâu vậy? Chị tìm em khắp nơi không ra?"
"Hả? Vừa rồi đi nhặt bóng cho người tai"
Trần Khiêm cười khổ.
"Đệch! Em đi nhặt bóng cho người ta? Lú luôn! Bây giờ buổi lễ sắp bắt đầu rồi, ba còn hỏi chị em đã đến chưa, chị nói tìm không ra em. Ở sảnh chính nha, để chị bảo người làm dắt em qua!"
Chị gái không biết phải nói gì nữa.
"Ồ, em biết rồi, em đi theo mấy người khác là được!"
Trần Khiêm đáp.
Ba mẹ với chị gái hôm nay đều là nhân vật chính.
Tất nhiên là bận rộn không dứt. Chính anh cũng không muốn làm họ vướng víu.
Vừa hay mấy cô gái lúc nấy đi cũng chưa bao. lâu, vẫn còn theo kịp, liền đi sau bọn họ.
"Chị Băng Băng, nhìn kìa, tên ngốc lúc nãy cứ đi theo chúng tal"
Một cô gái nhìn thấy, liền nói.
"Tên nhãi này không lẽ là lần đầu đến buổi lễ từ đường sao? Không phải lạc đường rồi chứ?"
Trần Băng Băng thắc mắc.
Cô ta dừng bước: "Có phải cậu không biết đường?"
Cô ta hỏi Trần Khiêm.
Trần Khiêm gật đầu.
"Hừ, tôi nói mà, vậy cậu cứ đi theo chúng tôi lên xe. Nhưng mà cậu không thể ngồi cùng xe với chúng tôi, cậu ngồi xe cuối cùng mấy người giúp việc đi!"
Trần Băng Băng nói.
Trần Băng Băng là kiểu con gái nhà cực giàu, trong mắt chỉ nhìn đến mấy cậu ấm khí chất ngời ngời cả trong và ngoài nước.
Kiểu như Trần Khiêm, cảm giác mới nhìn vào quá trung thực, khiến cô ta nhìn không vừa mắt.
"Sao cũng được!" Trần Khiêm không bận tâm gật đầu.
Liền ngồi cùng xe với mấy người giúp việc, hướng về phía sảnh chính nhà họ Trần.
Đối với buổi lễ như thế này, thường ai cũng sẽ ngồi theo nhóm riêng, trừ một vài thành viên đặt biệt thì những người khác đều không có xếp chỗ.
Đến một hội trường rộng lớn như vậy.
Trung tâm của hội trường là một khán đài cao.
Trên khán đài đều là những thành viên chủ chốt của nhà họ Trần.
Nhóm của Trần Băng Băng chỉ có thể ngồi ở một góc.
Trần Khiêm cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, rồi gọi điện cho chị gái.
Lúc này, trên bàn tiệc của chủ nhà.
Một cặp vợ chồng trung niên bước lên khán đài, xung quanh là tiếng vỗ tay như sấm.
Theo sau cặp vợ chồng là hai cô gái, một người trong đó dĩ nhiên là chị gái của Trần Khiêm - Trần Hiểu. Vậy đôi vợ chồng này dĩ nhiên là ba mẹ của Trần Khiêm.
"Tiểu Lam, lại ngồi cạnh mẹ!"
Phu nhân vô cùng thân thiết kéo tay Tiểu Lam lại ngồi gần mình.
"Dạ mẹt" Tiểu Lam khế gật đầu.
"Aiz, Tiểu Lam, mấy năm nay ở nhà họ Trần thật thiệt thòi cho con, cái gì cũng phải học, còn phải thay tên nhóc kia quản lí tài sản. Thật ra nên sớm để cho hai đứa gặp mặt nhau, nhưng mà con cũng biết, trước đây nó không thể để lộ thân phận. Hay thật, giờ nó cũng chưa chịu đến!”
Phu nhân áy náy nói.
"Mẹ đừng nói vậy, từ nhỏ con đã sống ở nhà họ Trần, với con như vậy là đủ rồi!”
Phu nhân cười, khế gật đầu rồi quay về phía Trần Hiểu: "Hiểu Nhi, gọi em trai con đến đây!"
Danh Sách Chương: