Mặc dù ân oán giữa hai nhà Trần - Phương đã ăn sâu bén rễ, nhưng cái gọi là cuộc đấu vật tay giữa các ông lớn thì chỉ ngấm ngầm phân cao thấp thôi, còn bên ngoài, mọi người ai ai cũng khách khí lịch sự với nhau cả.
Còn cậu Trần ở bên cạnh A Phúc thì cứ cà lơ phất phơ nhìn xung quanh.
“Hửm?” Lúc này, cậu Trần nhìn thấy một người.
“Là cô?”
“Thì ra là cậu?”
Cậu Trần với người đó đồng thanh nói.
Người anh ta nhìn thấy, đương nhiên chính là Dương Hạ.
Vô cùng ngạc nhiên khi Dương Hạ lại xuất hiện ở đây.
Dương Hạ lại càng kinh ngạc hơn, cô ta từng qua lại với người này.
Chẳng phải em kết nghĩa của Trần Khiêm, con trai của nhà giàu có bậc nhất Tô Châu - Hoàng Vĩnh Hào đó sao?
Sao lại là anh ta?
Không biết vì sao, Dương Hạ tự dưng cảm thấy căng thẳng không sao giải thích được.
“Cậu chẳng phải là cậu Hoàng sao? Sao giờ lại là cậu Trần ở Nam Dương?”
Sắc mặt Dương Hạ hơi tái. Phương Kiển Nám cũng hơi ngạc nhiên. Cô ta còn tưởng người này chính là cậu Trần của nhà họ Trần, được hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ của mình.
Còn lưỡi Dương Hạ thì như bị chẻ ra.
Vẻ mặt Hoàng Vĩnh Hào ngượng nghịu.
Hoàng Vĩnh Hào nói: “Ai nói tôi là cậu Trần, tôi đến chơi không được à?”
“Hóa ra không phải anh ta, vậy cậu Trần đâu?” Mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc.
“Ha ha, anh Phương, khiến anh chê cười rồi. Hôm nay chúng tôi đến, thực ra là có hai chuyện. Thứ nhất là đại diện cho nhà họ Trần, cùng cậu Trần đến tặng quà mừng thọ cho anh. Sau ngần ấy năm, ông chủ nhà chúng tôi cũng có chút hối hận, cho nên hi vọng có thể gặp mặt nhà họ Phương để nói chuyện. Chỉ là, rất nhiều năm rồi không nhận được bất kì tin tức gì của nhà họ Phương!”
A Phúc cười nhạt: “Nhưng mà anh Phương yên tâm đi, có nhà họ Trần ở đây, em nghĩ không ai dám làm loạn lễ mừng thọ của anh đâu!”
Nhóm người Tư Đồ Hoăng lần lượt nuốt nước bọt, lùi về sau một bước.
“Còn chuyện thứ hai, đó là nhà họ Trần bên em muốn đón cô Tử Nguyệt và bà hai Mộng Hân về. Bà hai là em dâu của ông chủ bọn em, cô Tử Nguyệt là người nhà họ Trần, em nghĩ chắc là anh Phương có thể hiểu được!”
Phương Bất Đồng hít sâu một hơi. Việc đã đến nước này.
Lần này đến đây, nhà họ Trần chắc chắn đã có chuẩn bị rồi.
Phương Bất Đồng nghĩ cho đại cuộc, cũng sẽ không nói gì.
Dù sao thì hiện tại nhà họ Phương đã lộ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm lớn. Nhưng nhà họ Phương đang nắm trong tay một lá bài vô cũng quan trọng đối với Trần Cận Đông, chắc hẳn Trần Cận Đông sẽ không làm gì quá đáng.
Nếu như hai bên có thể đàm phán, vậy thì có thể nói đây là lựa chọn tốt nhất lúc này.
“Việc này đương nhiên là hiểu rồi!” Phương Bất Đồng gật đầu.
“Nhưng mà A Phúc, năm đó nhà họ Phương chúng tôi cũng ngồi ngang hàng với nhà họ Trần. Bây giờ cậu nói cậu chủ nhà họ Trần đến chúc thọ tôi, cuối cùng cậu ta lại chẳng đến, thay vào đó còn muốn đón con gái với cháu ngoại tôi đi, thế này có phải là hơi vô lý rồi không?”
Phương Bất Đồng nhìn chăm chú rồi nói.
“Ha ha, ai nói cậu chủ nhà chúng tôi không ở đây chứ. Hơn nữa vì sinh nhật của anh Phương mà cậu chủ nhà chúng tôi đã đến nhà họ Phương trước một ngày đấy!”
A Phúc cười nói.
“Cái gì? Cậu nói cậu Trần đã đến rồi?”
Phương Bất Đồng kinh ngạc.
“Cậu Trần đã đến lâu rồi sao? Ở đâu?”
Mọi người cũng ngạc nhiên.
Danh Sách Chương: