“Huyện Bình An, ha ha, chính là anh ta!” Một đám người bắt đầu cười nói.
“Mẹ ơi, thằng nghèo đó là người thân của các cậu hả? Thật hay giả vậy?”
Mạnh Xán kinh ngạc.
“Tất nhiên chuyện này là thật, nhưng nhà họ Dương chúng tôi chưa bao giờ thừa nhận có người thân này mà thôi!”
Dương Diệp cười gượng nói.
Mà Tần Nhã thì cũng không quan tâm nhóm Mạnh Xán đang nói lúc trước Trần Khiêm thế này thế nọ.
Cô ta cực kỳ mong chờ hỏi: “Dương Diệp, lát nữa, Trần Khiêm sẽ đến hả?”
Dương Diệp gật đầu: “Nghe các cô ấy nói có thể Dương Tiểu Bối sẽ dẫn cậu ta đến! Cậu nhìn đi, chẳng phải đã đến rồi sao!”
Bây giờ cửa phòng riêng đang mở ra nên đúng lúc có thể nhìn ra bên ngoài hành lang.
Thấy Dương Tiểu Bối đã đến.
Mà sắc mặt Tân Nhã thì sốt ruột nhưng lại chỉ thấy một mình Dương Tiểu Bối.
“Dương Tiểu Bối, anh họ nhà quê đâu? Sao thế, không đến à”
Một cô gái trong gia tộc hỏi.
Dương Tiểu Bối được xem là người thấp kém nhất trong nhóm họ, vì vậy bình thường mọi người chẳng xem trọng Tiểu Bối lắm.
“Anh họ đi vệ sinh rồi, sẽ sang ngay thôii
Dương Tiểu Bối nói.
Thật ra cô ấy cũng không thích tham gia những trường hợp thế này, dù sao sự chênh lệch giữa cô ấy _ và những chị em khác quá lớn.
Không phải là người cùng một thế giới.
Nhưng không tham gia thì không được.
“Ha ha, đúng là buồn cười, có lẽ là lần đầu tiên được đến nơi cao cấp thế này nên lo lắng!”
Có cô gái che miệng cười nói.
Mọi người đều cười theo.
Lúc này, cửa phòng riêng mở ra.
Lập tức nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo giản dị bước vào.
Chàng trai ấy đút một tay và túi quần, cao cao. gầy gầy, trắng trẻo gọn gàng.
Khi anh bước vào.
Trong nháy mắt, làm không khí trong phòng riêng như bị đóng băng.
Thậm chí có vài cô gái còn nhìn mà ngơ ngác, bởi vì chàng trai trước mặt cực kỳ đẹp trai, hơn nữa còn rất có khí chất.
Danh Sách Chương: