Những người trước mặt không phải là người.
Lợi hại, quá lợi hại.
Cha con nhà họ Hứa điên cuồng nuốt nước bọt, vốn dĩ họ đang cho rằng Ẩn Quân này có bản lĩnh độc đáo gì đó, có thể hỗ trợ giết đám người này, nhưng bây giờ mới một cú thôi mà đã thành một đống thịt nát.
Mẹ nó.
Đúng là hãm hại nhà họ Hứa này.
Bụp bụp!
Hứa Văn Đông là cáo già trong giới giang hồ, tất nhiên ông ta biết tiếp theo hai cha con mình phải đối mặt với điều gì.
Lập tức vội vàng quỳ xuống.
“Cao thủ! Tha mạng!”
Hứa Văn Đông hèn mọn nói.
“Soái Nhi, nhanh lên! Quỳ xuống trước mặt cao thủ, cầu xin sự tha thứ!”
Hứa Văn Đông kéo con trai mình là Hứa Soái quỳ. xuống.
Nhóm người này, không thể động vào được.
“Tốt lắm!”
Trần Khiêm cười nhạt. “Cảm ơn... cảm ơn cao thủ tha mạng!” Hứa Văn Đông chảy nước mắt nước mũi.
“Ông đừng hiểu lầm, tôi chưa nói sẽ tha cho các ông. Bởi vì tôi đã cho các người cơ hội nhưng tiếc rằng các người không biết nắm bắt. Tôi đã từng thề rằng ai dám giết người của tôi, tôi sẽ bắt cả dòng họ người đó phải đền mạng, ra ngoài là phải ăn nói cho có nghĩa khí, vì vậy, đã nói giết hết cả nhà thì sẽ giết hết cả nhà ông!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Gái gì!"
Mồ hôi Hứa Văn Đông như mưa, trong nháy mắt ông ta bủn rủn ngồi rạp xuống đất. Biết vậy thì dù ông ta có động vào ai cũng sẽ không bao giờ dám động vào ôn thần thế này!
Những chuyện tiếp theo đơn giản hơn, Trần Khiêm
đã xử lý hết đám người này, tất nhiên không hề nói chơi.
Ban đầu, khi phát hiện ra chỗ giấu anh Lăng Tiêu, bởi vì có nhiều chuyện chưa hiểu nên Trần Khiêm của lúc đó đã sử dụng trận pháp để niêm phong mộ cổ.
Đến bây giờ, rất nhiều những bí ẩn của lúc đó đã được giải thích.
Mà bây giờ anh đang hướng đến bí mật Hội Thái Dương, bước một bước rất lớn.
Huống chỉ, bây giờ anh đã có đá vận mệnh trong tay, theo những gì chị Tử Yên nói. Nếu không phải bị người ta phá hủy Đạo Cơ thì những thông tin hiển thị trên đá vận mệnh sẽ còn nhiều hơn.
Nhưng có một vài chuyện cần Trân Khiêm giải quyết ngay.
Đó chính là mộ cổ.
Đá vận mệnh ba lần bốn lượt ám chỉ những chuyện bên trong cổ mộ và cả nhà họ Trần nữa, chắc chắn nó
đang muốn biểu đạt gì đó.
Lo lắng xảy ra chuyện nên đoàn người đi về phía cổ mộ không dám chậm trễ một giây nào.
“Lúc trước, cháu bị Mạc Thương Long đuổi giết trong sa mạc này, cũng may lão ép cháu đến gần cung điện dưới lòng đất, nếu không cháu sẽ không phát hiện ra chỗ của anh Lăng Tiêu, sau đó, cháu đã phong ấn nơi này lại!"
Không bao lâu sau, nhóm Trần Khiêm đã đến cổ mộ.
Nói với nhóm ông chú.
Nhưng sau khi đến gần, mí mắt Trân Khiêm giật giật.
Bởi vì anh nhìn thấy phía trước, cửa động đã được anh phong bế, không biết đã bị phá tung tự lúc nào. Hiện trường hơi hỗn loạn. “Không xong rồi!”
Trần Khiêm giật thót, chạy như bay vọt thẳng vào. trong động.
Ông chú và La Tử Yên nhìn nhau.
Đặc biệt là La Tử Yên, bây giờ tâm trạng cô ấy cực kỳ phức tạp.
Ngay lập tức, nhảy lên nhẹ nhàng, đến bên cạnh Trần Khiêm đang ở trong động.
Mà Trần Khiêm thì ngây ngẩn cả người, giờ phút này toàn bộ động đã trở nên hỗn loạn, mãng xà đã từng sống chục nghìn năm nay đã thành một cái xác dài.
Đầu của nó bị đâm thủng, chỉ một đòn đã lấy mạng của nó
Mà quan tài trường sinh trong động cũng đã biến mất không thấy nữa.
“Lăng Tiêu đã bị mang đi rồi!"
Mặc dù thân phận là thế nhưng giờ phút này mắt cô ấy hơi đỏ.
Danh Sách Chương: