Bên trong phòng bao xa hoa nhất.
Cánh cửa mở ra, nhóm người Trần Khiêm, Thẩm Thiên Canh bước đến.
Chú Thẩm, không ngờ chúng ta gặp nhau nhanh vậy nhỉ?
Mới vừa bước vào, họ đã thấy tên Đoạn Phong đang ngồi ghế của chủ tiệc, anh ta đứng lên cười nói.
Đoạn Phong, hóa ra là cậu!
Thẩm Thiên Canh tức giận nói.
“Thẩm Thiên Canh, chú đừng tức giận như vậy mà. Tôi nói rõ mục đích của mình vậy, hôm nay mời mọi người đến đây ngoài việc muốn ôn chuyện với chú Thẩm, tôi còn muốn mở tiệc chiêu đãi cậu Trần là người bạn từ nơi khác đến đây!"
Đoạn Phong nói.
Nói xong lời đó, anh ta vỗ tay ra hiệu: "Người đâu, dâng trà!"
Người phục vụ nhanh nhẹn bưng nước trà đi vào.
Chỉ là vừa mở ra nhìn, lá trà trong cốc đều là trà vụn.
Nước trà cũng tỏa ra một mùi vô cùng khó chịu.
Đoạn Phong, cậu có ý gì đây?
'Thẩm Thiên Canh cả giận nói. Rất rõ ràng, việc này nói lên rằng: Tuy Đoạn Phong tôi đây mở lời mời mấy người đến làm khách nhưng tôi hoàn toàn không coi mấy người ra cái thá gì cả.
Ha ha, đương nhiên là mời mọi người uống trà rồi!
Đoạn Phong cười nhạt.
Uống trà thì đâu phải việc gì khó, muốn uống thì đợi chút nữa cũng được. Cậu Đoạn phải không? Cậu cứ nói thẳng mục đích mời chúng tôi đến đây đi, dù có muốn đàm phán giá cả thì cũng dứt khoát đi chứt
Trần Khiêm nhìn thẳng vào Đoạn Phong.
Đồng thời cũng là nhìn người tu chân mặc áo đen ngồi bên cạnh Đoạn Phong nấy giờ vẫn không hề nhúc nhích.
Chắc người này chính là chỗ dựa lớn nhất của Đoạn Phong.
Trần Khiêm thầm nghĩ trong lòng.
Được lắm, cậu Trần rất thẳng thắn, vậy tôi cũng nói thẳng. Cây phất trần ngày hôm nay chính là một món pháp khí, món pháp khí này đúng lúc lại có giúp ích vô cùng lớn đối với Đoạn Phong tôi cho nên tôi muốn mua lại từ chỗ cậu Trần. Nếu không tin anh có thể hỏi quản lí Vương, từ nhỏ đến lớn Đoạn Phong tôi muốn cái gì có cái đó, còn chưa xuất hiện thứ gì mà Đoạn Phong tôi muốn mà lại không cướp được đến tay!
Đoạn Phong cười to nói.
Quản lí Vương đứng gần đó lập tức tát nước theo. mưa: "Cậu Đoạn nói chí phải, đúng là cậu Đoạn ở vùng Ký Châu này muốn gì thì có đó, không ai dám nói một chữ không. Cậu Trần này, mọi người mới đến, tôi thấy hay là bắt tay làm bạn, mọi người bán lại cây phất trần này cho cậu Đoạn đi thôi!"
Nằm mơi Thẩm Thiên Canh cả giận.
Haizzz! Nếu đã muốn mua thì phải bàn đến giá cả, mấy người ra giá đi, tôi có thể suy nghĩ đến việc bán đi!
Trân Khiêm biết tên Đoạn Phong này không có ý tốt, còn bữa ăn này chính là một cuộc Hồng Môn Yến.
Cho nên Trần Khiêm cũng rõ kế tiếp mình nên làm như thế nào.
Được thôi, nếu tôi ra giá dựa theo thói quen trước giờ của mình thì chắc chắn anh sẽ không hài lòng, thậm chí còn nghĩ chúng tôi đang chèn ép mấy người. Như vậy đi, nể tình mấy người nói chuyện dứt khoát như vậy, tôi mua giá gấp mười lần!
Nói xong, Đoạn Phong chậm rãi móc ra từ trong túi một tờ mười tệ mới tinh rồi đặt nó xuống bàn.
Còn dùng vẻ mặt hài hước đẩy gần về phía Trần Khiêm. Phụt!
'Tên quản lí Vương đứng gần đó không nhìn được lập tức phụt cười.
Ha ha, từ trước tới giờ câu Đoạn vẫn luôn như vậy, hơn nữa hiển nhiên đây cũng không phải lân đầu ông ta được chứng kiến việc giống này.
Cậu đoạn là ai, cậu chủ nổi danh của Ký Châu, ai dám dây vào?
Nhớ lần trước cũng có một thương nhân giàu có từ bên ngoài đến vùng này, ông ta bỏ ra năm mươi triệu tệ mới đấu giá được một bình hoa cổ, kết cục cậu Đoạn lại thích bình hoa đó.
Cũng vẫn là thủ đoạn này, ép người tới dùng cơm sau đó bỏ ra năm hào mua nó.
Thế nhưng thương nhân kia không muốn, bởi vậy tính mạng của cả nhà đều để lại nơi đây.
Đây chính là cậu Đoạn, ma vương vùng Ký Châu!
Quản lí Vương nghĩ thầm trong lòng.
Hai mắt Thẩm Thiên Canh đỏ bừng vì giận dữ.
Quản lí Vương trông mấy người này đều đáng thương, lập tức bày ra dáng vẻ của người giải hòa khuyên nhủ: "Mọi người này, tôi khuyên mọi người cũng nên biết đủ đi thôi, cậu Đoạn cũng đã cho mấy người gấp mười lần bình thường rồi!"
Cậu Đoạn châm điếu xì gà: "Để phất trần lại, bằng không mấy người đều phải chết!"
Giọng điệu của anh ta nhẹ như mây trôi nước chảy, giống như chỉ đang nói khi nào ăn cơm, đi ngủ vậy...
Danh Sách Chương: