"Bà nội có trong phòng không ạ? Cháu muốn đi xem thử, không ngờ bệnh của nội lại nghiêm trọng như vậy!"
Trần Khiêm nói.
Thật ra ban nãy lúc gặp bà nội, Trần Khiêm đã nhận thấy được cơ thể bà nội có vấn đề.
Chỉ là lúc đó anh không nói toạc ra. Dù sao anh cũng sẽ chữa trị.
Anh nói mình đến biệt thự Vân Đỉnh trước rồi sẽ quay lại, anh quay lại không phải là vì muốn ôn chuyện xưa mà là khám bệnh cho bà nội.
"Khoan đã, cậu làm gì vậy? Có biết lễ phép hay. không? Sư phụ tôi đang ở đây, cần cậu ở đây làm mất mặt à?"
Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đứng sau lưng Mã Tiến lạnh lùng nói.
"Sư huynh, anh đừng thế mà, chắc hẳn cậu ấy cũng đến khám bệnh thôi đúng không?”
Mà cô gái đứng sau lưng Mã Tiến thì khẽ mỉm cười với Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng cười với cô ấy.
Chẳng qua anh vẫn nhớ đến bệnh của bà nội.
Trần Khiêm chẳng nói gì nhiều, hỏi Tô Quốc Cường: "Chú Tô, bệnh của bà nội đã kéo dài bao lâu rồi ạ?" Tô Quốc Cường lập tức nói bệnh của bà nội ra.
Thì ra bệnh này đã tồn tại được một khoảng thời gian.
Cứ cách một khoảng thời gian sẽ tái phát, mà một khi đã tái phát thì sẽ có một chu kỳ ngắt quãng ở giữa, kéo dài suốt vài lần rồi mới hoàn toàn lên cơn.
Bà nội đã từng đi khám xem triệu chứng này là gì nhưng chẳng có kết quả.
Trong khoảng thời gian này, tìm được thần y là Mã Tiến nên để ông ta đến đây chữa trị.
Mà một nam một nữ sau lưng Mã Tiến là đồ đệ của ông ta.
Nam khoảng ba mươi tuổi, tên Lưu Vượng.
Nữ khoảng hai mươi ba tuổi, tên Triệu Bách Linh. Dần dà người nhà họ Tô cũng thấy quen.
Nhưng mà cho dù thần y Mã Tiến có đến thì cho tới bây giờ vẫn không có kết quả gì.
"Bệnh của bà nội, chắc hẳn không phải vấn đề gì quá †o tác, cháu vào xem thử đãi!"
Tất nhiên Trần Khiêm đã hoàn toàn chắc chắn.
Mặt Lưu Vượng tái mét, vừa nghe Triệu Bách Linh nói có thể chàng trai này cũng là bác sĩ, Lưu Vương bắt đầu thấy thù địch, chẳng lẽ đến đây để cướp mối à.
Thăng nhóc này còn trẻ hơn mình nữa, đến sư phụ mình mà còn không chẩn đoán được mà cậu ta lại nói không phải vấn đề gì lớn.
Mẹ nó!
"Chàng trai, tốt nhất là đừng ăn nói chắc chắn quá." Lưu Vượng nhíu mày, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn.
Danh Sách Chương: