Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hứ, sao có thể?! Trên phố thương mại Kim Lăng, ngoài anh Phàm ra thì còn ai có khả năng lớn như vậy? Dương Huy, cậu nói là cậu à?"
Bấy giờ, Hứa Nam cười khẩy.
Dương Huy hơi ngập ngừng lại nói: "Tôi không nói là tôi, tôi chỉ nói điểm nghỉ ngờ của tôi thôi, vừa nãy bạn Hân Nhiên, Nhất Phàm cùng với các bạn cùng ký túc xá của Nhất phàm cũng đều gọi điện liên lạc với bạn bè. Ý của tôi là nhỡ như có bạn nào đó đã giúp chúng ta thì sao, chúng ta không biết cảm ơn người ta à?"
"Có lý!"
Ánh mắt Triệu Nhất Phàm bây giờ cũng chăm chú.
"Tớ thấy thế này đi, mọi người gọi điện lại cho người lúc nãy xác nhận thử xem, xem thử là anh Phàm đã giúp chúng ta hay là bạn của mọi người đã giúp?"
Triệu Nhất Phàm đã gọi anh Phàm một cách thân mật rồi.
Nói xong thì mọi người bắt đầu bận rộn gọi điện xác nhận với bạn bè.
Trần Khiêm ngồi một bên gượng gạo nhìn. Rốt cuộc có nên nói thật mọi chuyện ra không?
Nhân lúc Trần Khiêm còn ngây người thì mọi người đã xác nhận xong xuôi cả rồi.
Kết quả chính là bạn bè của họ không có khả năng giúp giải quyết chuyện vừa nấy.
"Hứ, tớ đã nói rồi mà, chắc chắn không phải ai khác, năng lực của anh Phàm, các cậu không tưởng tượng được đâu!"
Hứa Nam lạnh lùng liếc đám người Dương Huy. "Được rồi, tớ thấy mọi người đừng đoán mò nữa. Bây giờ chắc là anh Phàm đã đợi chúng ta dưới cửa rồi đấy, đừng để anh ấy đợi lâu!"
Triệu Nhất Phàm liếc Dương Huy với Trần Khiêm một cái. Trong lòng hơi khinh bỉ.
Xem ra bọn họ ganh ghét Ninh Phàm người ta làm được việc nên mới nói như vậy.
Tất cả mọi người xuống đến cửa. Quả nhiên.
Ninh Phàm và vài người bạn của anh ta đã dừng mấy chiếc xe sang trước cửa đợi bọn họ rồi.
"Hân Nhiên, rốt cuộc cậu có đi hay không?" Triệu Nhất Phàm kéo tay Mã Hân Nhiên.
"Nhất Phàm, mình không đi thật đấy, đợi sau này có cơ hội lại đi"
Mã Hân Nhiên thích con người thẳng thẳng, cô ấy cứ cảm giác Ninh Phàm hơi giả tạo, rất không thích anh ta.
Về phần Triệu Nhất Phàm, cô ta thấy không thay đổi được gì nên chỉ đành đi trước cùng bạn bè của mình.
Sau đó thì tạm biệt nhau tại cửa ra vào Karaoke Đế Hoàng.
Sau khi bọn họ đi thì Trần Khiêm nhìn sắc mặt Mã Hân. Nhiên và Dương Huy.
Có vẻ đều rất thất vọng.
Anh nhìn ra bọn họ đều rất muốn đến xem thử sơn trang giải trí núi suối nước nóng.
Nhưng vừa nãy bọn Dương Huy vì mình mà bị Ninh Phàm chặn họng.
'Tâm trạng vô cùng tệ!
Trần Khiêm thâm ghi chuyện này vào lòng, đợi tìm cơ hội khác dẫn bọn họ cùng đến sơn trang giải trí núi suối nước nóng thăm thú...
Nửa tiếng sau.
Đoàn xe Ninh Phàm đã dừng trước cửa sơn trang giải trí núi suối nước nóng rồi.
Bọn người Triệu Nhất Phàm lần lượt xuống xe.
"Đứng lại, các cô cậu không được vào!"
Không ngờ chưa đến sảnh đã bị vài bảo vệ mặc vest đen được huấn luyện chỉnh tề cản lại.
"Ồ? Anh Lý, em là Tiểu Phàm đây, anh không nhận ra em nữa à? Ba em là Ninh Cường! Hôm nay em dẫn máy đứa bạn đến đây chơi..."
Ninh Phàm đút một tay vào túi quần, miệng cười mỉm, vừa nhìn thấy có vẻ rất được việc vậy.
"Ha ha, cậu Ninh, cậu cũng thật vô tư quá đấy, nhà cậu xảy ra chuyện lớn như thế mà vẫn có tâm trạng ra ngoài chơi à? Đừng nói hôm nay sơn trang giải trí không thể cho cậu vào. mà e rằng sau này cho dù có cho thì cậu cũng không dám vào!"
Mấy tên vệ sĩ cười lạnh lùng.
Bọn họ nhìn Ninh Phàm ngơ ngác thì vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK