Sau đó anh nhìn về phía Vân Phỉ.
Mặt Vân Phỉ lập tức đỏ lên: “Cậu... cậu là cậu Trần? Là cậu Trần thần bí đến từ Nam Dương sao?”
Cô ta nuốt ngụm nước bọt nói.
Cậu chủ giàu có trong truyền thuyết kia chính là cậu †a sao?
“Con nhóc thối, cũng may cậu Trần không so đo với con, mấy đứa các con còn không mau tới đây xin lỗi cậu Trần đi!”
Vân Lâm vội nói.
Người khác chỉ biết Trần Khiêm là một cậu chủ nhà giàu có, nhưng chỉ có những người đã từng trải qua rồi mới biết sự đáng sợ của anh!
“Tôi... tôi xin lỗi!”
Mặc dù cảm thấy rất khó tin, nhưng Vân Phỉ thấy thái độ của ba mình như thế thì biết người này thật sự là cậu Trần, nên lập tức đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi Trần Khiêm.
Đồng thời đôi mắt xinh đẹp đó không khỏi xoay chuyển, hơi quan sát vẻ mặt của Trần Khiêm khi nhìn mình.
Nói không chừng, cuộc xung đột đơn giản lần này, có thể khơi lên ngọn lửa tình yêu của cậu Trần - người sở hữu vô số của cải kia thì sao?
Nhưng cô ta nghĩ sai rồi, Trần Khiêm chẳng thèm đoái hoài đến cô ta.
Ánh mắt anh dời đi chỗ khác, làm Vân Phi rất thất vọng.
Mấy người còn lại thì càng không dám nói câu nào.
Chỉ có Vân Tỉnh là ra sức trợn tròn mắt, nhìn Trần Khiêm tò mò.
Đúng lúc này, nhóm người bên ngoài bỗng vang lên một trận ầm ï.
Sự chú ý của Trần Khiêm và Vân Lâm cũng theo đó mà di chuyển ra bên ngoài.
Sau đó họ nhìn thấy một người khoảng ba mươi hai tuổi, ăn mặc lố lăng, đang ngồi trên kiệu được khiêng về phía này.
Chiếc kiệu đó rất lớn.
Giống như một căn phòng khách.
Trên đó còn bày một chiếc ghế lớn, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào đen đang ngồi trên chiếc ghế đó.
Bên cạnh chiếc kiệu còn có hai ông lão có tuổi tác hơi lớn cùng đi theo.
Trên đường họ đi tới, mọi người đều hành lễ với bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng này, còn hoành tráng hơn lúc Hoàng đế xuất hành thời cổ đại ngày xưa nữa, còn có ba mươi sáu người khiêng kiệu nữa chứ.
“Anh ta là Thiếu Thánh chủ à?”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy cậu Trần.”
Vân Lâm lau mồ hôi lạnh trên trán, bây giờ ông ta đang rơi vào thế khó khăn nhất.
Bị kẹp giữa hai Thần Chết, chỉ cần bất cẩn một chút thì cả nhà bị tiêu diệt ngay, nên ông ta không dám đắc. tội với ai hết.
Do đó ông ta vừa hành lễ nghênh tiếp Thiếu Thánh chủ, vừa cung kính trả lời câu hỏi của Trần Khiêm.
Còn những người khác thì cũng hành lễ nghênh tiếp Thiếu Thánh chủ, nói thẳng ra là cúi đầu một góc bốn lăm độ.
Hai ông lão đi bên kiệu nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người thì hài lòng gật đầu.
Nhưng lúc bọn họ nhìn về phía Trần Khiêm. Lông mày không hẹn mà cùng nhíu chặt lại.
Bởi vì Trần Khiêm đang đứng đút tay vào túi, cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.
Danh Sách Chương: