“Aiz, nói với cô chuyện này cũng chẳng sao cả, để cô có thể nhìn rõ được vị hôn phu của cô, Long Thiếu Vân là người thế nào. Còn cậu Trần cũng thật là, trước giờ không dẫn theo người vệ sĩ nào cả, thế nên hôm đó, Long Thiếu Vân mới tìm tôi, muốn thương lượng với tôi một chuyện...”
Hầu Tam nói xong.
Tân Nhã thở gấp.
“Hóa ra Trần Khiêm thật sự không làm gì cả, là anh làm! Tại sao các người lại hãm hại cậu ấy như vậy!"
Hốc mắt Tân Nhã phiếm đỏ, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.
Đúng vậy, sao mình lại ngốc thế chứ.
Mình quen Trần Khiêm đã một thời gian rồi, sao cậu ấy có thể là người như vậy được chứ.
Vả lại Trần Khiêm cũng đã giải thích với mình, nói cậu ấy không làm gì cả.
Cậu ấy xem mình là bạn tốt nên mới nói như vậy với mình.
Nhưng mình thì sao, không tin cậu ấy chút nào cả, còn măng cậu ấy kinh tởm, tra nam.
Lúc đó chắc trong lòng cậu ấy thất vọng lắm! Nhiều người như vậy mà chẳng ai tin cậu ấy cả, ở đó chỉ có mình là bạn nhưng mình cũng không tin
cậu ấy!
Vừa nấy, Trần Khiêm còn đến thăm mình, muốn giải thích rõ mọi chuyện với mình.
Nhưng tại sao.
Tại sao mình lại không thể nghe cậu ấy giải thích, tại sao còn đuổi cậu ấy đi!
“Trần Khiêm, là tớ trách lầm cậu rồi, xin lỗi!”
Nước mắt Tân Nhã đột nhiên chảy ra.
“Được rồi được rồi, cái gì mà hiểu lầm với không hiểu lầm, giờ tôi chẳng quan tâm gì hết, lấy được tiền rồi tôi sẽ biến mất, không ai tìm được tôi đâu, mấy người cứ đấu với nhau đi, ha hai”
Hầu Tam nói.
“Nhanh lên, đưa số cậu ta cho tôi!”
“Tôi không có, tôi tuyệt đối sẽ không để anh hại cậu ấy đâu!”
“Gì mà hại cậu ta chứ, tôi chỉ muốn để cậu ta
hóa giải hiểu lầm thôi, tôi sẽ không hại cậu ta đâu, cô nhanh cho tôi đi. Nếu không, đừng tưởng tôi là chính nhân quân tử gì, tôi giải quyết bạn cô trước nhé, cô tin không?”
Hầu Tam vừa nói cởi thắt lưng ra.
“AI Đừng mà đừng mài”
Triệu Đồng Đồng sợ hãi hét to.
“Tiểu Nhã, xem ra anh ta thật sự không có ý gì khác đâu, để Trần Khiêm đến cứu chúng ta đi, nhé?”
Triệu Đồng Đồng vừa khóc vừa nói.
“Ha ha, cậu sai rồi Đồng Đồng, nếu thật sự gọi Trần Khiêm đến cứu chúng ta, cậu ấy cũng sẽ không đến đâu. Lần này tớ làm tổn thương cậu ấy,
bọn tớ không còn là bạn bè nữa rồi!”
Hốc mắt Tân Nhã đỏ lên: “Nếu như có đến, thì cậu ấy cũng vì chuyện của cậu ấy thôi!”
“Được rồi được rồi, mau cho tôi đi, tôi lấy được tiền rồi sẽ đi!”
Hầu Tam bất lực nói.
Triệu Đồng Đồng nói: “Tôi có, tôi cho anh!”
Sau đó, Hầu Tam gọi đi. “Sao thế Triệu Đồng Đồng?” Chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã nhận máy.
“He he, cậu Trần, tôi là Hầu Tam! Chào cậu nhé!”
“Hầu Tam?”
“Có thể là cậu quên rồi, trưa hôm nay, ở khách sạn, chúng ta đã gặp nhau rồi!”
“Là anh!”
Trần Khiêm từ trên giường ngồi dậy.
“Đúng vậy, hiện tại tôi đang mời cô Tân Nhã với cô Triệu Đồng Đồng đến chỗ tôi, tôi cũng biết rõ là cậu đang lật tung cả Kim Lăng lên để tìm tôi, tôi chỉ là muốn giao dịch với cậu chút thôi!”
Hầu Tam nói.
“Anh dám bắt cóc Tân Nhã, anh muốn làm gì?”
Trần Khiêm lạnh giọng nói.
“Là thế này, tôi biết cậu chịu oan ức, bởi vì trước. đây cô Trần đã từng quan tâm tôi, cho nên trong lòng tôi rất khó chịu. Như này, nguồn gốc của chuyện kia, tôi đều đã ghi âm lại rồi, cậu gửi cho tôi một khoản nhỏ, sau đó tôi sẽ cút đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu, cũng trả lại trong sạch cho cậuf
“Tôi hỏi anh, anh bắt cóc Tân Nhã làm gì?”
Trần Khiêm nói.
“À à, cậu yên tâm, cô Tân Nhã chắc chắn là không có chuyện gì đâu. Nhưng phải là cậu tự mình đem tiền đến cho tôi nhé, tôi không nhận chuyển khoản đâu, cũng đừng để thuộc hạ của cậu đến. Tôi biết cậu có hai người thuộc hạ rất đỉnh là Thiên Long với Địa Hổ, cho nên... He hel”
Lúc này, Tân Nhã khẽ cắn môi, nghiêm túc nghe tiếng trong điện thoại.
“Được thôi, tôi sẽ đến đó một chuyến, anh lập tức thả bọn họ ral”
Trần Khiêm không một chút do dự.
Nếu như vì chuyện của mình mà liên lụy đến Tân Nhã thì trong lòng Trần Khiêm rất áy náy.
Danh Sách Chương: