Sau khi Trần Khiêm uống xong.
Tổng giám đốc Quách lại mời Trần Khiêm lên hàng ghế đầu tiên ngồi, nhưng nói thế nào Trần Khiêm cũng không đồng ý.
Nói là ngồi ở đây tốt rồi.
Thấy Trần Khiêm không muốn, Tổng giám đốc Quách hơi tiếc nhưng cũng không tiếp tục thuyết phục nữa.
Trần Khiêm bảo Tổng giám đốc Quách cứ bận việc của bọn họ là được, có chuyện gì thì có thể đợi lát nữa nói sau.
Đương nhiên Tổng giám đốc Quách đồng ý.
Sau khi kính rượu một vòng thì bọn họ mới rời đi.
Hầu Hiểu Hà nhìn đến đơ ra. “Sao có thể chứ? Sao lại vậy được? Sao Tổng giám đốc Quách lại quen Trần Khiêm? Hơn nữa còn rất cung kính với Trần Khiêm?”
Hôm nay Hầu Hiểu Hà vốn muốn mượn dịp này để sỉ nhục Trần Khiêm.
Mối thù khi đó Trần Khiêm khiến mình bị xấu hổ.
Nhưng rõ ràng hiện tại Hầu Hiểu Hà bị vả mặt.
Hơn nữa lòng trả thù càng mạnh thì bị vả mặt càng đaul
Cái gì mà Tổng giám đốc Quách Tổng giám đốc 'Vương chứ, Lý Lương thay mặt ba kính rượu bọn họ, mà bây giờ bọn họ lại đồng loạt đến kính rượu Trần Khiêm!
Cảm giác này, thật sự thì ai trải qua rồi mới biết.
Trước mắt Vương Văn sáng lên, rõ ràng bất ngờ mà Trần Khiêm dành cho cô ấy quá lớn.
Thậm chí trong lòng Vương Văn còn nảy sinh ra một cảm xúc hơi phức tạp.
Lúc này Hầu Hiểu Hà chẳng còn tâm tư để mà uống rượu nữa, vô cùng buồn bực ngồi xuống.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Văn Văn, vừa nãy cậu có nghe Tổng giám đốc Quách gọi Trần Khiêm là gì không?”
Hầu Hiểu Hà lo lắng nói.
Vương Văn lắc đầu.
“Tôi có nghe được một chút, hình như là cái gì mà dự án huyện Bình An gì đó. Ở đó là quê của chúng ta với Trần Khiêm, đang tiến hành khai thác phát triển, nói không chừng Trần Khiêm với Tổng giám đốc Quách quen biết lúc đó đấy?”
Lương Mạnh vô cùng khó chịu nói.
“Nhưng Tổng giám đốc Quách cũng không cần kính rượu Trần Khiêm chứ?”
Hầu Hiểu Hà vội nói.
Lo lắng như Trần Khiêm trộm của cô ta thứ gì vậy.
“Tôi cũng không rõ, tôi hỏi bạn học cấp ba của chúng ta xem có biết không? Để tôi hỏi thử!”
Lúc này, Lương Mạnh vào nhóm lớp của bọn họ để hỏi.
Hầu Hiểu Hà chờ đợi trong lo lắng.
“Ôi vãi, thật sự có người biết!”
Lương Mạnh đột nhiên có tinh thần hẳn.
Sau đó nói: “Hóa ra Trần Khiêm có một người bạn thanh mai trúc mã rất đỉnh, cậu bạn kia ở huyện Bình An là người rất giỏi giang, mở một cửa hàng xe hơi quy mô lớn, mối quan hệ rất rộng!”
“Hả? Vậy có nghĩa là Trần Khiêm dựa vào người bạn thanh mai trúc mã của cậu ta nên mới quen biết Tổng giám đốc Quách?”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Chắc chăn là như vậy. Bởi vì có bạn học nói người bạn thanh mai trúc mã kia của Trần Khiêm thật sự rất ngầu!” Lương Mạnh nói.
“Mẹ nó, thật là dọa chết tôi mà, chết tiệt thật, sao Trần Khiêm lại may mắn thế chứ?”
Hầu Hiểu Hà vẫn rất tức giận.
Lúc này, ở hội trường, người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
Hơn nữa trên màn hình lớn ở sân khấu cũng hiện ra một biệt thự vô cùng hoành tráng.
Tất cả mọi người đều không biết chiếu căn biệt thự này là có ý gì, nhưng rõ ràng ai cũng bị căn biệt thự này làm cho kinh ngạc.
Hầu Hiểu Hà cũng che miệng nói: “Ôi đệch, căn biệt thự này cũng ngầu quá đấy, lại còn ở trên đỉnh núi!”
Danh Sách Chương: