Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lúc bàn tay Vân Phỉ chỉ còn cách mặt Trần Khiêm nửa centimet, thì đột nhiên có một nguồn sức. mạnh đau nhói như kim châm truyền đến, xuyên qua lòng bàn tay cô ta.
Lòng bàn tay Vân Phỉ nhất thời máu chảy đầm đìa.
Giống như đánh phải cây xương rồng. “Đau quá! Đau quá! Tay của tôi!” Vân Phỉ ôm bàn tay của mình, bắt đầu khóc lóc.
“Nhóc con, thế mà dám dùng kim đâm chị Phỉ của chúng tôi, cậu muốn chết à?”
Mấy cậu con trai cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cứ tưởng là Trần Khiêm ngầm ám hại, nên lập tức nổi giận.
Còn muốn động tay nữa.
“Dừng tay, mấy người các cậu đang làm gì đấy?”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói mang theo sự sợ hãi, lại vô cùng tức giận vang lên, tiếng quát này đã làm mấy người đang định ra tay bỗng ngừng lại.
Những người có mặt tại đây cũng yên tĩnh lại.
Bởi vì người phát ra tiếng này chính là Vân Lâm, gia chủ nhà họ Vân.
Vân Lâm nhìn thấy Trân Khiêm đang đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thì sắc mặt trở nên tái nhợt, ba chân bốn cẳng chạy tới đó.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Ba tiếng tát mạnh bỗng vang lên.
Suýt chút nữa đã làm ba chàng trai kia ngã nhào. xuống đất.
“Ba, ba làm gì thế, mấy cậu ấy chỉ muốn trút giận cho con thôi, ba nhìn tên bẩn thỉu này đi, cậu ta đã làm †ay con chảy máu rồi này.”
Vân Phi thấy ba cậu em họ của mình bị đánh thì tức. giận đến mức giậm chân.
“Bốp!” Vân Lâm xoay tay, lại tát vào mặt Vân Phỉ lần nữa.
“To gan! Tên bẩn thỉu gì chứ, ba thấy mấy đứa tụi con đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Khóe miệng Vân Lâm co giật nói. Vân Phi bị đánh đến phát khóc.
“Ba, tại sao chứ? Chính tên bẩn thỉu làm con bị thương mà.”
Vân Phỉ không phục nói. “Bốp!” Lại một cái tát vang dội nữa: “Láo xược, còn dám ăn nói ngông cuồng thế nữa, còn không mau xin lỗi cậu Trần đi!”
Vân Lâm hung hăng cảnh cáo cô ta.
Sau đó lại nhìn về phía Trần Khiêm, cung kính cúi đầu: “Cậu Trần, con bé còn thiếu hiểu biết, suýt chút nữa đã đắc tội với cậu, mong cậu thứ tội!"
“Hả?”
Vân Phỉ không ngờ rằng ba mình lại cúi đầu trước người làm này.
Mấy thanh niên kia cũng sửng sốt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không dám tin.
“Nể tình em gái Tinh Nhi kia, tôi sẽ không so đo với mấy người, nhưng ông nên khuyên con gái ông, sau này đừng tùy ý tát vào mặt người khác như thế.
Trần Khiêm lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK