Lý Văn Dương đang cầu xin anh Kim giúp đỡ. Cũng không biết nói cái gì mà khi thấy nhóm
Giang Tuyết Tinh vào, Lý Văn Dương ngay lập tức cúp điện thoại.
“Văn Dương, xin lỗi, đều là lỗi tại tôi!”
Giang Tuyết Tinh tỏ vẻ xin lỗi nói.
“Nói gì vậy Tuyết Tinh, tôi cũng không ngờ bọn 1 họ chưa hỏi gì đã dám ra tay, yên tâm đi, ba tôi
đang xử bọn họ rồi! Với lại chuyện của cậu tôi cũng 1 nói với ba tôi luôn rồi!”
ÍLý Văn Dương oán hận nói.
Giang Tuyết Tinh đang chuẩn bị nói gì đó thì lúc này điện thoại cô ta đột nhiên vang lên.
Điện thoại nối máy. ị Ừ ừ hai tiếng sau đó cúp máy.
“Toang rồi toang rồi, vừa rồi Tổng giám đốc thông báo với tôi, tôi bị sa thải rồi!”
Giang Tuyết Tinh bất lực nói.
Khái niệm bị sa thải có nghĩa là gì, chính là Mộng Tưởng có rất nhiều công ty con và công ty đầu tư, nhưng tất cả những công ty đó mình đều không thể vào được nữa.
Cơ hội tốt cứ như vậy biến mất rồi?
“Cái gì? Bị sa thải rồi?”
Lý Văn Dương cũng không ngờ. Ban đầu mình chỉ muốn thể hiện thực lực của mình trước Giang Tuyết Tinh mà thôi.
Khiến cô gái này sùng bái và yêu mình.
Nhưng sau đó thì thế nào, đầu tiên là bị đánh một trận, không giải quyết được vấn đề của Giang Tuyết Tinh, bây giờ thì hay rồi, Giang Tuyết Tinh còn
bị công ty sa thải nữa.
“Ôi, Văn Dương, bây giờ phải làm thế nào đây? Rõ ràng bên đó sẽ còn làm phiền Tuyết Tinh nữa!”
Vương Nhụy như hóng hớt, hỏi.
“Hừ, đừng quên vẫn còn ba của anh Dương, so thế nào thì năng lực cũng sẽ mạnh hơn tên phó giám đốc kia chứ!” Có người phân tích.
Lúc này, điện thoại Lý Văn Dương reo lên.
Cậu ta vội cầm lên nối máy.
“Ba, tình hình thế nào rồi? Ba nói gì? Mẹ kiếp! Con hiểu rồi, vậy việc của con phải làm thế nào đây? Vâng ba, con biết rồi!”
Sau khi cúp máy, Lý Văn Dương không cầm chắc nên điện thoại rơi xuống giường.
“Văn Dương, chuyện gì vậy?” Giang Tuyết Tinh hỏi.
“Tôi cũng tiêu rồi, người đánh tôi là giám đốc điều hành từ trụ sở chính đến, ba tôi đã nhờ vả mối quan hệ với anh Kim, nhưng anh Kim chỉ là một tài xế, cũng không có máu mặt bằng tên giám đốc điều hành kia. Hơn nữa tên giám đốc điều hành kia trước đây là người của Triệu Tử Hưng, là tâm phúc của Tổng giám đốc Triệu, anh Kim cũng không dám động đến. Ba tôi giờ đang xin người ta, bảo tôi tối nay đi tìm tên phó giám đốc kia để xin lỗi!”
Lý Văn Dương lau mồ hôi lạnh trên trán. Tim Giang Tuyết Tinh lạnh buốt.
Nói vậy có nghĩa là bây giờ đến cả Lý Văn Dương còn khó bảo vệ được chính cậu ta.
“Ôi! Tuyết Tinh, ý của ba tôi chính là, chúng ta không nên kích động như vậy. Ở công ty tên Triệu Thái ức hiếp cậu thì cậu cứ tìm giám đốc điều hành để tố cáo là được, giám đốc điều hành biết thì nhất định sẽ nghiêm minh xử lý ông ta! Giờ thì hay rồi, chữa lợn lành thành lợn què, tôi gặp rắc rồi, công việc của cậu cũng mất luôn!”
Giọng điệu của Lý Văn Dương lúc này vô cùng khiêm tốn.
Nghe những lời này, Giang Tuyết Tinh cảm thấy hình như có ai đó đã từng nói với mình giống vậy.
Ngay lập tức nhìn Trần Khiêm ở cửa, đây chẳng phải những lời mà Trần Khiêm đã nói với mình lúc ở trong nhà vệ sinh đó sao.
Lúc đó mình chỉ cảm thấy Trần Khiêm không có kinh nghiệm xã hội, còn nói lại cậu ta một trận.
Cuối cùng thì sao, những lời cậu ta nói mới chính là cách giải quyết chính xác.
Nếu không thì cũng không dẫn đến hoàn cảnh thế này rồi.
Vài người tập trung ở bệnh viện để bàn cách đối phó, thật ra cũng không hẳn là đối phó mà chỉ là an ủi lẫn nhau.
Lúc này, điện thoại Giang Tuyết Tinh lại vang lên
Sau khi cô ta nghe máy. Cũng ừ ừ hai tiếng.
Nhưng lần này, mắt Giang Tuyết Tinh lại mở ngày càng to, cuối cùng quả thực khó mà tin được.
Sau khi cúp điện thoại, mọi người đều bị thu hút.
“Tuyết Tinh, sao vậy?”
Danh Sách Chương: