"Haiz, sao anh Dương Huy và anh Lý Duệ đi mãi mà vẫn chưa về vậy?"
Mấy cô thắc mắc.
"Ai mà biết được, đã hai mươi phút trôi qua rồi, nếu không chúng ta đi tìm hai người họ đi!"
"Đi nào!" Lúc này.
Một cô gái chạy đến chỗ của mấy người Dương Tiểu Như.
Nhìn kĩ hóa ra là cô bạn cùng lớp, đồng thời ở sát phòng kí túc xá của bọn họ.
"Tiểu Như, có chuyện rồi! Vừa nấy tôi đến siêu thị mua đồ, thấy anh cậu bị người ta chặn đánh!"
Chắc chăn là cô gái này biết mặt Dương Huy, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện cô ấy cũng được chứng kiến.
"Hả?" Dương Tiểu Như hốt hoảng: "Anh của tôi bây giờ đang ở đâu?"
"Đi theo tôi!"
Mấy cô gái đều rối rít chạy theo.
Chạy một hồi, đúng là bắt gặp hai người Dương Huy và Lý Duệ đang nằm trên mặt đất, chảy không ít máu.
"Anh!"
"Tiểu Như, anh không sao đâu, nhưng mà đám người kia xuống tay cũng thật là ác quái"
Dương Huy cũng là một chàng trai mạnh mẽ, đã đánh nhau không ít lần.
Thế nhưng nghĩ lại chuyện mấy phút trước, Dương Huy vẫn còn sợ hãi.
Đám người kia vừa lôi họ vào góc đã ra tay đánh người, đương nhiên Dương Huy và Lý Duệ cũng không thể ôm đầu chịu trận không được.
Thế nhưng gã tóc dài đó chỉ dùng một tay đã đỡ được đòn đánh trả của họ.
Gã đó tung một cước, Dương Huy cảm thấy như trời đất tăm tối rồi.
Lý Duệ cũng không đỡ nổi một nắm đấm của tên đó.
Sau đó hai người đơn phương bị đánh đập tàn nhãn.
"Là ai đánh, em đi báo công an!"
Dương Tiểu Như khóc ròng nói.
Dương Huy cầm tay cô ta ngăn cản: "Gọi điện thoại cho lão Trần, đám người kia hình như là muốn tìm Trần Khiêm gây sự!"
"Được, em gọi ngay đây!"
Dương Tiểu Như nức nở.
"Trịnh Duyệt, không không không, hiện tại phải gọi là Tổng giám đốc Trịnh rồi, chúc mừng cô, hiện tại đã trở thành Tổng giám đốc của quán bar mới mở tại núi Vân Mông rồi!"
Lúc này, dưới hầm để xe của một nhà hàng.
Lý Phi Hồng vừa dùng bữa cùng với Trịnh Duyệt xong đang chuẩn bị đi về.
Bởi vì dựa vào mối quan hệ với cậu Trần, hiện giờ Trịnh Duyệt đang phất rất nhanh, cũng coi như địa vị ngang hàng với Lý Phi Hồng rồi. Trở thành một chị cả trong giới thượng lưu. Hai tháng gần đây Kim Lăng thay đổi rất nhiều, mấy cửa hàng mặt đường ở khu Vân Mông đã có cái chuẩn bị được bán ra.
"Gì mà Tổng giám đốc Trịnh, Tổng giám đốc Lý vẫn cứ gọi tôi là Tiểu Trịnh đi!"
Trịnh Duyệt cười nói.
"Tiểu Lý, lái xe đến đây tiễn Tổng giám đốc Trịnh về nhài"
Phía sau Lý Phi Hồng còn có một đội năm sáu vệ sĩ mặc áo đen, hắn thản nhiên ra lệnh.
Người tên Tiểu Lý lập tức theo lời bước đi.
Kết quả đợi năm, sáu phút sau cũng không thấy có ai đi ra, cũng không nghe thấy tiếng dộng lạ gì.
"Có chuyện gì?" Lý Phi Hồng hỏi.
Hai tên vệ sĩ đi tới góc bên xem xét tình hình.
"AI" Một người phát ra tiếng la hét thảm thiết. Lập tức khiến Lý Phi Hồng dấy lên cảnh giác. Hắn đang định tiến lên phía trước.
Bấy giờ, mấy chiếc Maybach xông tới chặn hai đầu trước sau của tầng hầm để xe.
Chặn mất đường thoát của Lý Phi Hồng và Trịnh Duyệt.
Sau đó, rất nhiều người mặc áo đen bước xuống từ trên xe.
Mà cầm đầu chính là gã Tóc Dài đeo kính râm đã đánh Dương Huy và Lý Duệ.
Mặt của gã rất trăng, thậm chí có thể nói là giống như một xác chết vậy.
Nhìn lại thì càng giống với một bức màn sương xám xịt.
"Ôi đệch! Có ý gì đây, ở Kim Lăng này chưa có ai dám đối đầu với Lý Phi Hồng tôi như vậy, thấy các người đều rất lạ, từ nơi nào đến?”
Lý Phi Hồng bình tĩnh châm một điếu thuốc.
Dù sao lúc trước hắn cũng là vệ sĩ số một số hai dưới trướng của Lý Chấn Quốc, có chuyện gì mà chưa trải qua đâu.
Mà gã Tóc Dài đó chỉ lãnh đạm chỉ chỉ Trịnh Duyệt: "Cô tên là Trịnh Duyệt? Cần cô đi theo chúng tôi một chuyến!"
Lý Phi Hồng thấy tên oắt này thật quá hống hách, vậy mà lại không coi lời nói của mình ra gì.
Lập tức ra dấu cho hai người dưới trướng.
Hai người vệ sĩ nghe lệnh lập tức nhào tới, kết quả còn chưa đi đến rước mặt bọn họ đã bị hai người đứng sau gã Tóc Dài xông lên trước cho một cú đá ngã lăn quay ra đất.
Lý Phi Hồng ngẩn ra, ném điếu thuốc xuống dưới đất.
"Cũng có chút tài mọn đấy, nhưng mà muốn bắt Trịnh Duyệt đi cùng các người thì phải qua cửa của Lý Phi Hồng ta đây đã!"
Nói xong, Lý Phi Hồng bật người nhảy lên phía trước.
Giơ nắm tay đấm về phía mặt của tên tóc dài đó.
Bộp!
Một tiếng động đột ngột vang lên.
Trịnh Duyệt nhìn thấy, Lý Phi Hồng vừa rồi còn khí thế đùng đùng vọt đến trước mắt đối thủ đột nhiên bất động, sau đó hai chân mềm nhữn, chậm rãi quỳ xuống.
Lúc này mới để lộ nằm đấm hướng thẳng ra phía trước của gã Tóc Dài đó.
Lý Phi Hồng cảm giác trước mắt hình ảnh chồng chéo mịt mờ, máu từ trong miệng hắn không ngừng ộc ra.
Trên khuôn mặt là vẻ khó mà tin được.
Nhưng hắn vẫn cố gồng hết sức, run rẩy giơ tay túm lấy cổ áo của gã Tóc Dài.
Cúc áo bị kéo đứt, hắn liền nhìn thấy trên ngực gã này in một chữ:
Long!
Danh Sách Chương: