'Trần Khiêm vội vã đến Vạn Sa Lĩnh. Ở đây đồi cát chăng chịt.
Đồi cát không tới con số chục nghìn thì cũng là hàng nghìn.
Chẳng trách tên là Vạn Sa Lĩnh.
'Trần Khiêm tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không thấy thứ gọi là giếng cổ ở đâu cả.
Cho đến lúc này, Trần Khiêm khịt nhẹ mũi. Sau đó cúi đầu, thấy trên đất có vết máu.
Những vết máu này có màu xanh lá sẫm, nhìn như máu của quái vật chảy ra.
Mặc dù đòn vừa rồi Trần Khiêm không gây sát thương quá nhiều, nhưng cũng khiến con quái vật đó khó chịu.
Cho dù năng lực phòng thủ của mày có mạnh hơn nữa thì cũng sẽ bị hạ gục trong một đòn bởi Phá Quân thôi!
Lần theo vết máu, chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã †ìm thấy được miệng giếng cổ kia.
Nó nằm ở phía Bắc một đồi cát, bị che khuất, giống như một hang núi.
“Con quái vật đó chạy đến đây rồi!
Trần Khiêm đến gần ngửi, thì ngửi thấy một mùi hôi thối.
Nhưng vì cứu Tân Nhã, Trần Khiêm không còn cách nào khác, đành nín thở nhảy xuống giếng.
Nước giếng rất sâu, bơi theo thì phát hiện ra một con sông ở dưới đáy.
Bên bờ sông như có một thế giới khác.
Đây là một con sông ngầm.
Trần Khiêm vừa mới lên.
Thì thấy con quái vật đó đang thè lưỡi nhìn chằm chằm vào hai người năm trên đất, đó chính là Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết.
Đột nhiên phát hiện có người xuất hiện, nó quay phắt đầu lại.
Đối mặt với Trân Khiêm, răng nanh của nó lộ ra. Ngực của nó vẫn đang chảy máu. “Tân Nhã! Tần Nhã! Cậu không sao chứ?”
'Thấy sắc mặt Tần Nhã trắng bệch, lại còn hôn mê, Trần Khiêm vội hét lên.
“Súc vật, tao xem mày còn có thể chạy đi đâu!” Trần Khiêm tức giận.
Phá Quân phóng ra tay, sau đó anh xông về phía con quái vật.
'Tốc độ rất nhanh.
Trần Khiêm với Phá Quân song kiếm hợp bích khiến con quái vật trở tay không kịp.
Phụt!
Phá Quân đâm xuyên qua ngực trái con quái vật, khiến nó hét lên thảm thiết.
Sau đó lại một tiếng nữa vang lên, Phá Quân đâm xuyên qua cổ nó.
Quái vật ôm cổ, không ngừng la hét.
Trân Khiêm lo lắng, túm lấy đầu nó, nắm chặt Phá Quân, đưa tay lên chém đứt toàn bộ đầu con quái vật.
“Tân Nhãit”
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Trần Khiêm vội chạy đến bên cạnh Tân Nhã.
Kiểm tra một lượt, may mà Tân Nhã chỉ ngạt thở hôn mê thôi, xem ra nó chưa kịp ra tay.
Nhưng cũng không thể lạc quan được, đi bộ trên cát lâu như vậy, Tân Nhã với Thẩm Mộng Tuyết bị ngạt thở nghiêm trọng.
“Vì để cứu hai người, xin lỗi nhé!”
Trân Khiêm nói chuyện một mình.
Danh Sách Chương: