"Chắc là Trần Khiêm sợ nhữn cả chân, không đứng lên nổi. Nếu không thì tớ tin rằng cậu ta nhất định sẽ đứng dậy, ha ha hat"
Mấy nữ sinh điên cuồng châm biếm.
Mạnh Thái Như nhìn Trần Khiêm, chỉ lắc đầu cười khổ song vẫn uống ly rượu Trần Khiêm mời.
"Tôi đi nhà vệ sinh đây!"
Nghe mọi người chế giễu, Trân Khiêm cũng không tiện nói gì vì dù sao chuyện hôm nay anh không giúp đỡ tí nào.
Anh bèn đi ra ngoài.
"Ha ha ha, sợ tè ra quần rồi kìal"
"Haiz, thật là! Sau này ai tìm được bạn trai như Trần Khiêm thì chết quách đi cho rồi!"
"Phì, làm gì có cô gái nào để ý tới hạng người như Trần Khiêm chứt"
"Mẹ ơi, đừng nhắc tới cậu ta nữa. À phải rồi giáo viên hướng dẫn ơi, hồi chiều cô gọi điện bảo có việc không tới được, là chuyện gì vậy ạ?"
Hàn Tư Dư bất đắc dĩ chuyển đề tài.
"À à, có việc phải làm này, mua ít đồ này. Nếu không phải chiều nay quản lý Lý có việc quan trọng cần giải quyết thì tôi đã báo cho anh ta giúp đỡ các em từ sớm rồi. Khổ nỗi anh ta phải giải quyết công việc đến tận khuya, dù sao chuyện này cũng gây chấn động nửa phố Kim Lăng!"
"Ơ? Chuyện gì vậy ạ?" Mọi người nảy sinh hứng thú.
"Sao trên tin tức chưa nói tới nhỉ?"
Có người ngạc nhiên hỏi.
"Cậu ngốc à, đương nhiên chuyện lớn như vậy không thể lộ ra ánh sáng. Cụ thể thì quản lý Lý không chịu nói, nhưng hình như bên trường tiểu học Hi Vọng xảy ra chuyện, sau đó những nhân vật hàng đầu như Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng đều ra mặt, còn có không ít nhân vật máu mặt dẫn người tới chặn khu phố bên cạnh trường tiểu học Hi Vọng. Chắc khoảng gần một trăm chiếc xe sang trọng bao vây kín mít."
"Mẹ ơi!"
"Mẹ nói"
Ai nấy đều sửng sốt.
Mà đúng lúc này Trần Khiêm đóng cửa đi ra ngoài, nghe vậy anh chỉ lắc đầu bất lực.
Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có một số người không muốn giúp thì lại giúp rồi.
Có một số người muốn giúp thì lại làm hại nhau.
Hơn nữa hiện giờ Trần Khiêm không thể để lộ thân phận, mà thật ra anh cũng không muốn công khai, cho nên có một vài việc rất rối rắm, rất bất đắc dĩ.
Xem ra sau này mình thật sự phải khiêm tốn chút.
Việc không nên nhúng tay thì đừng có xía vào!
Trần Khiêm tự nhủ vẫn nên an phận, lặng lẽ hoàn thành việc học thôi!
Lúc này, điện thoại của Trần Khiêm vang lên. Là Tô Tử Nguyệt gọi tới.
Anh lập tức vào trong nhà vệ sinh nghe máy. "Trần Khiêm, cậu đang bận à?"
"Không bận, sao thế?"
"Tiểu Dĩnh kêu khó chịu, tớ kiểm tra nhiệt độ thì thấy em ấy sốt cao. Tớ muốn đưa em ấy đi bệnh viện."
Tô Tử Nguyệt nhẹ giọng nói.
Trần Khiêm biết Tô Tử Nguyệt gọi cho mình cuộc điện thoại này, xem ra cô ấy gặp khó khăn, chắc là thiếu tiền. Nếu không phải bó tay hết cách thì cô ấy sẽ không nhờ mình giúp đỡ.
Sau này có nên giúp Tô Tử Nguyệt đổi sang công việc phù hợp không nhỉ? Dù sao cho người ta cá không bằng dạy người †a đánh cá!
Vì lo lắng cho Tiểu Dĩnh, Trần Khiêm không dám chậm trễ. Sau khi nói chuyện xong, anh lập tức bảt xe đi đón Tiểu
Dĩnh và Tô Tử Nguyệt đến bệnh viện khám.
Giờ đã tối muộn nhưng có không ít người lấy số khám bệnh.
Trần Khiêm ôm Tiểu Dĩnh xếp hàng.
Khi sắp đến lượt mình, đột nhiên một người đứng chen lên trước Trần Khiêm.
Danh Sách Chương: