“Thưa anh, thật sự không được đâu, khách ở bên trong đều đã dọn món lên hết rồi!”
“Mẹ kiếp, vẫn không được chứ gì, có biết chủ bữa tiệc lần này là ai không? Ba phút, nếu ba phút nữa cô không giải quyết được việc này thì tôi bảo quản lý của các cô ra giải quyết có tin không hả?”
Anh chàng đó vênh váo tự đắc nói. nh
“Được rồi, để tôi cố gảng thử xem"
Nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào, nói ra mọi chuyện.
Nhóm Trần Lâm không làm.
Dựa vào cái gì chứ, bọn tôi vào trước, đã ngồi ăn luôn rồi, một câu của anh bảo bọn tôi đổi bàn là bọn tôi phải đổi à?
Anh là ai chứ! “Không đổi, nói với bọn họ là chúng tôi không đổi!” Trần Lâm lạnh lùng nói, cô ta bực rồi đấy.
“Hà, tôi muốn xem xem là ai mà lớn giọng vậy đấy, dám không nể mặt cậu Chu của bọn tôi sao!”
Cửa tự động của phòng bao bị đẩy ra, nhóm người đó đi thẳng vào trong.
Khí thế này, có vẻ như đã gươm súng sẵn sàng rồi. Bây giờ anh Mã Phi chính là trung tâm của mọi người.
Nói thật, nếu là cậu ấm bình thường thì chẳng có gì phải sợ hãi.
Dù sao thì bây giờ anh Mã Phi cũng là người của phố thương mại Kim Lăng.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Mã Phi đầy hi vọng.
Mã Phi hẳng giọng đứng lên.
“Mấy người bạn này, chỗ ngồi là bọn tôi đã đặt trước, muốn đổi thì chäc chăn là không thể đổi, cũng đừng vô lý thế, nếu không đợi lát nữa tôi mời khách, mời mọi người đến Bếp Gia Viên ở phố thương mại Kim Lăng dùng bữa?”
Mã Phi ung dung bình tĩnh, nhàn nhạt cười một cái.
Nội dung những lời này rất phong phú. Không chỉ thể hiện được vị thế của mình mà còn gián tiếp nói rõ rằng mình có quan hệ với phố thương mại Kim Lăng.
“Mẹ kiếp! Giờ ai cũng dám lấy danh nghĩa của phố thương mại Kim Lăng, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi không phải người của Kim Lăng à, không có bạn tốt ở phố thương mại à?”
Lúc này, có một người tay đút trong túi từ ngoài cửa bước ra, như cười như không nói.
“Cậu Chu? Hóa là là cậu!”
Ban đầu Mã Phi cũng rất cứng rắn nhưng vừa thấy người này thì lập tức quay ra nịnh hót.
Ngay cả Lý Thi Hàm cũng khẽ liếc mắt nhìn.
Cậu Chu trước mắt này, tên là Chu Trạch, cũng là sinh viên đại học Giang Nam như bọn họ, nhà rất giàu có, gần đây chơi rất thân với nhóm của cậu Bạch!
Cách đây một thời gian, cậu Chu này cũng có tham gia vào dạ tiệc du thuyền, nghe nói quen biết được một người rất có quyền lực!
Cậu Chu này vốn đâu phải một cậu ấm bình thường, mọi người sao có thể không sợ được.
“Sao vậy, anh biết tôi à?” Chu Trạch cười nhàn nhạt.
“Sao có thể không biết chứ, tôi chơi với anh A Khôn, anh A Khôn biết cậu!”
Dáng vẻ Mã Phi rất cẩn thận, đâu còn ra vẻ đắc ý như ban nãy nữa!
“Mẹ kiếp, thì ra là người của tên tiểu tử Tiểu Khôn à, sao vậy, tôi đến ăn bữa cơm, ngay cả đổi một phòng bao tiện hơn chút cũng không cho đổi à?”
Chu Trạch lạnh lùng cười.
“Nào dám nào dám, nhưng mà cậu Chu cậu nhìn xem, bọn tôi cũng đã bắt đầu ăn rồi, cậu xem như nể mặt tôi đi!”
“Mẹ kiếp, anh ở trước mặt tôi mà còn mặt mũi đếch gì nữa, có đổi hay không nói đi?”
Chu Trạch mất kiên nhãn nói.
Mã Phi nuốt nước bọt.
Những người còn lại cũng nuốt nước bọt.
Mọi người đều không thể đắc tội với cậu Chu này được.
Bây giờ, Mã Phi ở trước mặt người ta lại chả là cái thá gì, chỉ cần làm cho cậu Bạch nổi giận thì Mã Phi hắn sẽ phải cút khỏi phố thương mại ngay.
Mặc dù Mã Phi cảm thấy mặt mình đau rát nhưng vẫn phải căn răng nói: “Đổi, chắc chắn phải đổi chứ!”
“Ôi chao, nhiều đồ ăn vậy sao đổi được bây giờ?” Lúc này Trần Lâm nũng nịu nói. Vừa nãy cô ta còn giống như một con hổ cái.
Cũng cùng lời nói đó nhưng bây giờ nói ra thì lại biến thành một con cừu non ngay.
“Để Trần Khiêm giúp chúng ta mang đồ ăn qua một phòng khác đi, để chỗ này lại cho cậu Chu!”
Một bạn nữ cùng cấp ba nói. “Được, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!” Nhóm Mã Phi gật gật đầu.
Nhưng Chu Trạch thì lại hơi bàng hoàng.
Trân Khiêm?
Lúc này anh ta mới nhìn thấy một người thanh niên vẫn đang bình thản ăn cơm, đưa lưng về phía anh ta.
Nói thật, ban nấy lúc Chu Trạch đi vào có liếc mắt nhìn thì đã cảm thấy bóng lưng này trông rất quen.
Nhưng bây giờ bị người ta gọi thì mới lập tức phản ứng lại.
Lại gần sát bên nhìn Trần Khiêm.
Suýt chút nữa đã hét lên.
Đây chẳng phải là cậu Trần - Trần Khiêm đó sao! “Trần... bạn Trần Khiêm, hóa ra cậu ở đây à!”
Nhớ đến những lời dặn dò của Bạch Tiểu Phi mấy hôm trước, Chu Trạch run lẩy bẩy nói.
Còn nhóm người hổ báo cáo chồn ở phía sau Chu Trạch từng thấy Trần Khiêm rồi nên cũng kinh ngạc đến nỗi không
nói nên lời.
Ai mà ngờ Trần Khiêm lại có thể chạy đến đây, lại còn ở cũng một chỗ với đám người này chứ!
“Hửm? Cậu Chu, cậu biết tên nghèo Trần Khiêm này à?”
Danh Sách Chương: