“Sao cô ấy lại biết Trần Khiêm? Lẽ nào Trần Khiêm ở Long Giang? Hay là Trần Khiêm này với Trần Khiêm mà mình nghĩ không phải cùng một người?”
Dương Hạ thầm nói.
Nhưng có tin của Trần Khiêm khiến cho Dương Hạ làm thế nào cũng không yên tâm được, vội vàng chạy đi hỏi...
Chớp mắt, Trần Khiêm rời khỏi nhà họ Lục đã được hai ngày.
Biên giới Long Giang, nội địa An Lĩnh.
An Lĩnh có hàng nghìn năm truyền kế.
Những ngọn núi đan xen, rừng cây rậm rạp, bên trong An Lĩnh cũng có nhiều loại sinh vật đang sinh sôi
nảy nở, ẩn nấp bên trong để tìm kiếm thú săn.
“Chặn cửa hang cho cẩn thận, đừng để con thú này chuồn mất lần nữa, nó quá xảo quyệt rồi!"
Một nhóm người đang ở bên ngoài cửa hang, vây bắt linh hồ.
Chính là nhóm người Trần Khiêm. Lúc này, người chỉ huy là bác Ôn.
Từ khi có được tấm bản đồ An Lĩnh của Mạnh Khang, có thể nói là làm ít nhưng được nhiều.
Hiệu quả không khác gì có được máy GPS trong khu rừng này vậy.
Có lẽ là sáng sớm hôm qua, nhóm Trần Khiêm đã thuận lợi phát hiện được tung tích của linh hồ.
Nhưng tiếc là con linh hồ này quá giảo hoạt. Nên nó chuồn mất.
Trong ngày hôm qua, nhóm Trần Khiêm đối đầu chính diện với con linh hồ này không chỉ một lần.
Nhưng bọn họ đều đánh giá thấp bản lĩnh của con linh hồ này.
Giày vò nhóm Trần Khiêm cả một đêm không hề nghỉ ngơi.
Đấu với nhau mười mấy hiệp, bọn họ đều bại trận!
Bây giờ lại tốn rất nhiêu sức lực, khó khăn lắm mới chặn được nó trong hang.
Có thể nói là bác Ôn vô cùng kích động.
“Đừng để con thú này chạy mất lần nữa. Trong “Kinh Bách Thú” có ghi lại tốc độ của nó rất nhanh, mặc dù †oàn thân màu trắng nhưng rất giỏi ẩn náu. Hơn nữa, quan trọng nhất đó là nó có thể tìm được kế sách mà chúng ta dùng để đối phó với nó rất nhanh, IQ còn cao hơn cả một thiên tài bình thường!”
Trần Khiêm căng thẳng nói.
Trước khi vào núi, Trần Khiêm đã đọc “Kinh Bách 'Thú” thâu đêm.
Cũng đã đọc sách để hiểu về loại thú linh hồ này.
Biết rõ ràng nếu nó chạy thì đừng nói là bắt, cho dù muốn tìm được tung tích của nó lần nữa cũng khó.
“Con thú này sắp xuất hiện rồi, đừng lên tiếng!” Bác Ôn ra hiệu suyt.
'Trần Khiêm cũng thấy bên trong cửa hang nhỏ hẹp. có một nhúm lông trắng khẽ lúc nhúc.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Nhốn nháo chen chúc quanh cửa hang.
Bên kia hang có người liên tục hun khói.
Lúc này con linh hồ mới xông ra ngoài.
Sắp rồi!
Danh Sách Chương: