Dù sao bây giờ mọi người đều cho rằng là nhờ mình, hơn nữa thái độ của Tần Nhã đối với mình rõ ràng cũng tốt hơn rồi.
Cho nên bây giờ Lý Việt có bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào bụng, tuyệt đối không thể nói ra sự thật.
Huống hồ bây giờ là thời cơ chín muồi để theo đuổi Tân Nhã.
Mọi người cười nói vui vẻ.
Trong phòng bệnh.
'Tân Nhã cũng không đành lòng quấy rầy mẹ mình vừa mới ngủ, bị Tân Hướng Nam gọi sang một bên.
“Tiểu Nhã à, ba thấy sao con cứ đối xử lạnh nhạt với Lý Việt vậy, có thể thấy hình như cậu ấy rất thích con! Vừa hay bọn con cũng sắp tốt nghiệp rồi, gia cảnh nhà Lý Việt cũng rất tốt, bây giờ còn giúp chúng ta nhiều như vậy...”
“Ba, ba nói gì vậy!” Tân Nhã vuốt tóc nói.
“Tóm lại sau này con đối xử với Lý Việt người ta tốt một chút! Cũng đừng để uổng công cậu ấy giúp nhà chúng ta nhiều như vậy!” Tân Hướng Nam nói.
“Nhưng mà ba, ba không cảm thấy kỳ lạ sao?” Tân Nhã nghĩ lại chuyện vừa nấy, không thể không nghi ngờ.
“Kỳ lạ gì chứ?”
“Thế lực của dòng họ nhà Lý Việt, ba cũng biết rõ mà. Nói thật, những vị bác sĩ vừa nãy đến chữa cho mẹ hình như đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học. Thế nhưng bọn họ cũng không nhận tiền, cũng chẳng nói chuyện với chúng ta bao nhiêu, nhất là bọn họ hoàn toàn không biết Lý Việt”
“Bọn họ cho con cảm giác giống như bọn họ đang hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng nặng nề, chứ không phải là được người ta mời đến để chữa bệnh cho mẹ!”
Tân Nhã nói.
Tân Hướng Nam gật đầu: “Mấy lời con nói, ba cũng thấy kỳ lạ, nhưng ngoài Lý Việt gọi cho ba cậu ấy mời bác sĩ đến thì cũng đâu có ai đến giúp nhà chúng ta đâu, bên phía Yên Kinh thì lại càng không có khả năng!”
“Hơn nữa chẳng phải Lý Việt đã gọi điện xác nhận với ba cậu ấy rồi sao, có thể là quan hệ của ba cậu ấy ở nước ngoài, Tiểu Nhã, con cũng đừng nghĩ nhiều nữa!”
Được Tần Hướng Nam khuyên nhủ một hồi, Tân Nhã cũng ra ngoài ăn cơm cùng với nhóm Lý Việt. “Tiểu Nhã, hôm nay trước khi đến bệnh viện tớ đã gặp được Trần Khiêm!”
Triệu Đồng Đồng vừa ăn vừa nói.
Nghe thấy tên Trần Khiêm, Tân Nhã sững sờ, sau đó trên mặt có cảm giác mà không thể tả được.
Hình như hi vọng càng nhiều, nên thất vọng càng nhiều. “Ừm!" 'Tân Nhã nhàn nhạt nói.
Nói thật, Trần Khiêm giúp mình, còn tặng mình món quá quý giá nhất của anh đã làm cho Tân Nhã rất cảm động.
Cho nên Tân Nhã rất có cảm tình với Trần Khiêm.
Bình thường không có việc gì Tân Nhã cũng muốn gặp. Trần Khiêm, rồi nói chuyện với anh, cùng nhau học bài.
Cảm thấy Trần Khiêm ngơ ngẩn thật tốt. Nhưng Tần Nhã biết, hình như Trần Khiêm rất ghét mình.
Vả lại mình xảy ra chuyện, còn đăng lên vòng bạn bè, nhưng Trần Khiêm hoàn toàn không quan tâm đến.
Mình muốn làm bạn với anh, thậm chí còn hơi có tình cảm trên phương diện kia.
Nhưng cách làm của Trần Khiêm đã khiến Tân Nhã thật sự rất thất vọng.
“Hừ, tên nghèo kiết xác đó, gặp thì gặp chứ có gì to tát đâu!"
Lý Việt tức giận bất bình.
Sau đó mọi người cũng không thảo luận về anh nữa.
Chỉ có Tân Nhã là hơi buồn lòng. Tân Nhã tôi có gì không tốt chứ? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có chàng trai nào từ chối tôi như vậy cả, nhưng Trần Khiêm cậu có ý gì đây?
Về phía Trần Khiêm.
Danh Sách Chương: