Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó bà cụ hơn bốn mươi tuổi.
Vẫn chưa đến mức bảo thủ như sau này.
Thấy một đứa trẻ trông chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi bị thương nặng, trong lòng thương xót cho. nên cứu giúp.
Vốn dĩ như vậy cũng không cảm thấy gì.
Cho đến một ngày sau này.
Bà cụ nắm quyền nhà họ Dương, lúc dẫn con trai con gái ra ngoài dự tiệc.
Nửa đường thì gặp phải kẻ thù trong thương trường ám sát.
Cuối cùng, trong lúc nguy nan, có người xuất hiện cứu cả nhà bà cụ.
Lúc này mới biết là đứa trẻ năm đó mình cứu quay về trả ơn.
Cậu ta còn nói với bà cụ, sau này có chuyện gì cậu ta cũng sẵn sàng giúp đỡ rồi cho bà cụ một địa chỉ.
Mặc dù nói vậy nhưng về sau chưa từng liên lạc lại.
Chớp mắt đã sắp hai mươi năm rồi. Bà cụ cũng không chắc đứa trẻ năm đó có còn nhớ hay không!
Nguồn gốc sự việc chính là như vậy. Xe chạy trên đường. Cuối cùng đến một vùng núi ở Yên Kinh.
Cả ngọn núi như dày đặc chướng khí, diện tích núi rừng vô cùng rộng lớn.
“Ngọn núi lớn như vậy, không hề có dấu vết của con người, lẽ nào lại vậy?”
Trần Khiêm xuống xe nhìn, hơi đơ ra.
Đỡ bà ngoại rồi hỏi.
“Đứa trẻ này sẽ không lừa bà đâu, cậu ấy từng nói nếu có việc thì có thể đến địa chỉ này tìm cậu ấy, chỗ này chắc chắn không sail”
Bà cụ nói chắc nịch.
Trần Khiêm nhìn xung quanh.
Lúc này mới phát hiện ra ở độ cao một trăm mét so với mực nước biển có một ngôi nhà gỗ.
Trông có vẻ là có người ở.
“Bà ngoại, bà đợi một lát đã, cháu đi xem xem có người hay không, hỏi là rõ thôi!”
Trần Khiêm có hơi thất vọng. Nơi thế này sẽ ẩn giấu một gia tộc lớn sao? Lúc này, Trần Khiêm đi lên.
Đúng lúc nhìn thấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước ra từ căn nhà gỗ.
Ông lão ăn mặc như dân làng, nhưng rất sạch
Thấy Trần Khiêm, ông lão cũng sững sờ, sau đó cười nói:
“Cháu trai, có chuyện gì sao?”
“Chào ông, cháu muốn hỏi trên núi này có người nào khác sống không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Người khác? Ha ha, cháu trai, cháu xem xung quanh chỗ này cả trắm dặm đều là rừng núi, ông là một người coi rừng, ngoài ông ra thì còn ai sống ở đây nữa chứi”
Ông lão cười nói.
“Nhưng năm đó có một người bạn nói có thể đến đây tìm cậu ấy, sao ở đây lại không có ai khác được chứ?”
Thuộc hạ dìu bà cụ đi tới hỏi. Ánh mắt ông lão hơi khựng lại. Ông lão quan sát bà cụ với Trần Khiêm từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: “Bạn? Bạn nào? Không biết có cho bà tín vật gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK