“Giờ ông cụ nhà họ Phương đang bị bệnh nặng, tính mạng nguy kịch, cho nên nhà Tư Đồ muốn ba ngày sau..."
Mười phút sau.
“Anh Trần, tôi đã xử lý xong thi thể rồi, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”
Ngụy Thanh Thư phủi tay đi ra ngoài.
Lúc nấy cậu ta đã nhìn thấy tướng chết của hai thi thể, phải nói là rất thảm thương.
Đồng thời cũng làm trong lòng Ngụy Thanh Thư dâng lên cảm giác sợ hãi.
Nói thật, mặc dù Trần Khiêm có chút bản lĩnh, nhưng nhìn vẻ ngoài anh lại tạo cho người khác cảm giác thành thật.
Nên Ngụy Thanh Thư mới mở miệng làm càn.
Nhưng lúc nãy, cuối cùng cậu ta cũng hiểu rõ, tại sao ông nội lại tiếp đãi Trần Khiêm long trọng như thế rồi.
Trần Khiêm đã thật sự làm cho Ngụy Thanh Thư cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì thủ đoạn anh rất tàn nhẫn.
“Nhà họ Phương có chút quan hệ với nhà chúng tôi, nếu tôi đã gặp phải chuyện này rồi, cũng không thể không quan tâm được, đầu tiên cậu ở lại đây ba ngày trước đi, phụ trách chăm sóc mẹ con Hân Nhiên thật tốt! Tôi sẽ lẻn vào nhà họ Phương xem thử, rốt cuộc tình huống bây giờ như thế nào!”
Nhà họ Long đã là tay sai cho nhà họ Mạc rồi, giờ rõ ràng nhà Tư Đồ cũng làm tay sai cho nhà họ Mạc.
Nếu lần này nhà họ Phương bị ba gia tộc lớn giàu có thôn tính, vậy thì nhà họ Mạc sẽ nuốt chửng cả hai nhà.
Không cần nghĩ cũng biết, bước kế tiếp sẽ là tài sản nhà họ Trần ở Trung Quốc.
Cách thức vòng vo từng bước xâm chiếm của nhà họ Mạc thật cao siêu.
Cho nên về tình về lý, Trần Khiêm đều không thể bỏ mặc.
Giờ vẫn chưa tới thời cơ trực tiếp xông vào nói rõ thân phận.
Anh liếc nhìn núi Mông Sơn, rồi nghĩ tới Tả Trung Đào, trong lòng Trần Khiêm bỗng nảy ra một kế sách.
Ngày thứ hai.
Cửa phía tây nam nhà họ Phương.
“Phương Bất Đồng nhà họ Phương cùng các thành viên trong gia tộc nhà họ Phương hoan nghênh thầy Tả tới đây!"
Phương Bất Đồng yếu ớt, chống gậy ba-toong, cùng toàn bộ gia tộc nhà họ Phương đứng ngay cửa.
Nhìn Tả Trung Đào bước xuống xe, rồi cung kính nói.
Thật ra Tả Trung Đào đã sớm đến nhà họ Phương rồi, hơn nữa mấy năm trước, nhà họ Phương cũng từng chỉ một số tiền lớn mời Tả Trung Đào làm bác sĩ chuyên trách cho nhà họ Phương, nhưng bị Tả Trung Đào từ chối.
“Ông Phương khách sáo rồi!”
Tả Trung Đào khẽ cười nói.
Lúc này, Phương Bất Đồng lại nhìn một thanh niên đang xách hộp thuốc, ở phía sau Tả Trung Đào, nhưng kỳ lạ là thanh niên này lại đeo mặt nạ nửa mặt, thành thật đứng sau Tả Trung Đào.
“Vị này là?”
Phương Bất Đồng không khỏi cười nói.
“A... a al”
Thanh niên đeo mặt nạ chỉ vào miệng mình, rồi khua tay, sau đó lại chỉ Tả Trung Đào, rồi đặt tay lên ngực mình.
“Hì hì, ông nội, A Tam là đồ đệ của thầy Tả, cậu ấy bị câm, không thể nói chuyện được.”
Danh Sách Chương: