Giống như sợ Trần Khiêm sẽ hiểu lầm.
"Cô cảm thấy tôi vẫn sẽ tin tưởng cô sao cô chủ nhà họ Cổ?"
Trần Khiêm cười gượng nói.
"Dù anh có tin hay không thì tóm lại bây giờ đây không phải nơi có thể ở lâu, anh đi trốn với tôi trước rồi sau đó tôi sẽ từ từ giải thích rõ ràng với anh!"
Cổ Vũ Tiêu nói.
Trần Khiêm nhìn ánh mắt của cô ta. Trông cực kỳ thật lòng.
Nhưng anh đã không phải là Trần Khiêm của hai năm trước, con gái càng xinh đẹp lại càng giả dối.
Anh đã từng bị cô gái xinh đẹp này đùa giỡn như một thằng hề.
Bây giờ Trần Khiêm không thể không đề phòng.
Lỡ như anh bị trúng kế của cô ta, nếu anh muốn thoát cũng khó.
Có thể thấy nội kình của Cổ Vũ Tiêu không hề tầm thường nhưng bây giờ cô ta không còn là đối thủ của anh nữa.
Tất nhiên, không phải Trần Khiêm sợ cô ta mà là Đóa Hoa Quỷ.
"Tôi biết anh e ngại Đóa Hoa Quỷ, bây giờ tôi sẽ vứt hết Đóa Hoa Quỷ đi. Tôi ở bên cạnh anh, năng lực của anh đủ để giết bảy cao thủ của nhà họ Cổ thì đâu cần phải sợ tôi đúng không?"
Dường như Cổ Vũ Tiêu đã trả lời tiếng lòng của Trần Khiêm, cô ta lấy Đóa Hoa Quỷ trong ngực ra vứt xuống mặt sông.
"Bây giờ anh đã tin tôi rồi đúng không? Tôi hẹn anh ra đây là muốn giải thích một vài chuyện nhưng tôi không ngờ bà cố lại sai người theo dõi tôi!"
Cổ Vũ Tiêu nói.
Nói xong, mắt đỏ ửng.
"Tôi thật sự không muốn hại anh mà Trần Khiêm!"
"Được rồi, trên người cô không còn Đóa Hoa Quỷ. nữa, tôi cũng không sợ cô giở trò giữa chừng, cùng lắm thì hai chúng ta cùng chết!"
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói.
Sau đó nắm lấy bả vai của Cổ Vũ Tiêu.
Nhảy từ thuyền lên bờ.
Cổ Vũ Tiêu nói nơi trốn cho Trần Khiêm, Trần Khiêm năm lấy cô ta vội vã chạy về hướng đó.
Trần Khiêm không thể không cẩn thận.
Trước mắt anh vẫn chưa đủ năng lực đối phó với Cửu La Vương và Vân Tinh.
Huống chỉ bây giờ còn có nhà họ Cổ thần bí khó lường nữa.
Hai người đi thẳng đến một hang động trong ngọn núi ở vùng ngoại ô.
Trần Khiêm phong bế mạch chủ trên người Cổ Vũ Tiêu.
"Ha ha, đến bây giờ anh vẫn không chịu tin tưởng tôi, anh vẫn cảm thấy tôi sẽ hại anh đúng không?”
Cổ Vũ Tiêu cố gắng kiềm chế sự buồn bã trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Có vài người, tôi chỉ tin tưởng một lần, không bao giờ có lần thứ hai."
Trần Khiêm thờ ơ nói.
Danh Sách Chương: