Quê một cây, thứ gì vậy chứ!
ôi! Không nói nữa, chuyện đã rồi!
Lúc này, Lý Việt tiếp nối đề tài nói:
“Hai cô cũng đừng khách sáo ạ, hai cô là người lớn, đến Kim Lăng chơi, chúng cháu chắc chản phải tiếp đãi thật tốt rồi. Còn chuyện tiền nong cô cũng đừng lo, chỉ cần mọi người vui vẻ thì một mình Lý Việt cháu trả là được rồi!”
Nói thì cứ nói, thể hiện thì cứ thể hiện.
Lý Việt cũng thấy hai cô gái thật sự rất xinh đẹp ngồi bên cạnh Trần Khiêm, lúc này có hơi tỏ vẻ nói.
“Vậy sao được chứ, đừng nói là cậu Lý Việt, cho dù là Vương Lượng muốn một mình bao trọn cũng không được, mọi người không nể mặt Dương Huy gì cả, với lại Dương Huy cũng không đồng ý đâu nhỉ?”
Mẹ của Lý Mỹ liếc nhìn Dương Huy.
“Vâng vâng, bọn cháu đã bàn xong cả rồi, chia đôi!"
Dương Huy chán nản gật đầu.
“Chia đôi cũng tốt, vậy hôm nay cô phải thử mấy món ngon của Kim Lăng mới được!”
Mẹ Lý Mỹ nói xong thì bắt đầu gọi vài món đặc sản, cũng bảo mẹ của Từ Hà chọn vài món.
Mẹ của Từ Hà cũng đang cáu kỉnh, bất chấp hết gọi còn nhiều hơn cả mẹ Lý Mỹ.
Làm sao? Bạn trai của con gái tôi, đến cả chút tiền này mà cũng không có sao!
Dần dần, thêm cả đồ uống, thì trên bàn tổng cộng đã lên tới ba mươi nghìn tệ.
Bên Dương Huy đã toát cả mồ hôi lạnh.
Đương nhiên Trần Khiêm biết khó khăn của anh ấy.
Mới lặng lẽ khều tay Dương Huy, bảo anh ấy nhìn điện thoại mình.
Sau đó, Trần Khiêm chuyển cho anh ấy hai mươi nghìn tệ.
Bảo anh ấy yên tâm được rồi.
Trần Khiêm vừa chuyển xong thì phát hiện ra có gì đó sai sai, quay đầu lại nhìn, ôi đệch! Hóa ra Triệu Nhất Phàm với
Lâm Kiều ở bên cạnh đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm.
Thì ra Triệu Nhất Phàm với Lâm Kiều đang bí mật quan sát nhất cử nhất động của Trần Khiêm.
Cho đến khi thấy Trần Khiêm chuyển tiền.
Mặc dù hai người có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng thật sự vẫn ngạc nhiên.
Chính là thế! Đúng như dự đoán, Trần Khiêm không phải kẻ nghèo kiết xác, anh rất giàu có!
Trước đây chỉ đoán, là vì không có băng chứng.
Danh Sách Chương: