“Ông là ai?”
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy khuôn mặt quỷ quái của ông ta nheo mắt hỏi.
Người này tràn đầy khí tức tu chân, hơn nữa trông bộ dạng, tu vi còn vượt xa cả Lâm Cửu.
Vì vậy Trần Khiêm đánh giá rất cao người này. Thực ra, từ lúc ra khỏi nhà họ Vạn, Trần Khiêm đã cảm nhận được hình như có người tu chân xuất hiện xung quanh mình.
Nhưng số người tu chân đến buổi lễ dưới lòng đất này cũng không phải ít.
Ông ta không lộ diện, Trần Khiêm cũng không nói gì nhiều.
Cho đến vừa rồi, ông ta phóng thích chân khí của mình ra, muốn dẫn Trần Khiêm đến đây.
Trần Khiêm muốn xem xem người này muốn làm gì.
“Ha ha ha ha... Không ngờ hôm nay tôi lại gặp được một người thanh niên có tài năng như vậy, cậu mạnh hơn rất nhiều so với tên Lý Thiếu Tông kia, đúng là ông trời có mắt mài”
Lão già này không trả lời Trần Khiêm mà lại cười lớn.
Khiến Trần Khiêm vô cùng buồn bực.
“Rốt cuộc ông là ai?”
Trần Khiêm bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Ha ha ha ha... tiếng tăm kinh người, rúng động muôn dân. Người thanh niên, trước khi chết, hãy dựng tai lên mà nghe cho kỹ, lão già tôi đây là Tiếu Thương Sinh! Tiếng cười rúng động muôn dân*! Ha ha ha...” (*Ý nghĩa cái tên Tiếu Thương Sinh)
Lão già nói xong lại ngẩng đầu cười lớn.
Nhưng tiếng cười lớn lần này, xung quanh bỗng chốc dấy lên một làn bụi cuồn cuộn.
“Không biết!” Trần Khiêm lắc đầu nói. “Hửm?”
Cuối cùng, Tiếu Thương Sinh không cười nữa, nhướng mày lên, vẻ mặt tức giận.
“Tốt lắm nhóc con, cậu lớn gan hơn tôi tưởng đấy, trên đời này, phàm là người tu chân...”
“Được rồi được rồi, vừa nãy ông nói trước khi tôi chết, ý của ông là ông dẫn tôi tới đây vì muốn giết tôi à?”
Không đợi lão già Tiếu Thương Sinh này nói xong, Trần Khiêm mất kiên nhẫn cắt ngang ông ta.
Rõ ràng Tiếu Thương Sinh rất không vui với thái độ ngạo mạn này của Trần Khiêm.
Phàm là người tu chân khi thấy mình thì nào có ai không khúm na khúm núm đâu.
Nhưng tên nhóc lại quả thực quá ngông cuồng, nhưng cũng không sợ, tên nhóc này sẽ sớm phải trả giá thôi.
Lúc này, Tiếu Thương Sinh nén giận trong lòng.
Lạnh lùng cười nói: “Cậu thông minh đấy, tất nhiên cậu cũng rất ngu ngốc, ngu ngốc đến mức gặp phải sự †ồn tại cấp ma vương mà vẫn có thể bình tĩnh như không biết gì. Cậu đã không biết tôi, vậy trước khi cậu chết, tôi có thể để cho cậu biết!”
“Ha ha ha..."
Nói xong, ông ta cười lớn, lúc này, cây cối xung quanh nứt ra, nước sông khuấy động như nổ tung.
“Mẹ kiếp, lại nữa
Tâm lý của Trần Khiêm đều bị tiếng cười của ông ta làm cho sụp đổ.
Nếu không phải trên người lão già này có khí tức rất mạnh, e là Trần Khiêm đã tưởng người này từ bệnh viện tâm thần ra!
“Những năm đầu khi mới bước vào giới tu chân, Tiếu Thương Sinh t uống linh huyết chân khí của một người, có thể nói, tôi là ác mộng của rất nhiều người tu chân, tất nhiên, bây giờ là ác mộng của cậu... Ha ha hai”
Tiếu Thương Sinh vừa nói vừa cười không biết chán.
“Tôi hiểu rồi...” Trần Khiêm như hiểu ra: “Ông tu hành dựa vào việc hút linh huyết và chân khí của người khác. Tôi nghĩ là ông biết sẽ có rất nhiều người tu chân đến buổi lễ dưới lòng đất, cho nên mới ẩn náu trong bóng tối, †ìm tán tu rồi hút sạch linh huyết của bọn họ đúng chứ?”
“Đúng là thông minh! Vốn dĩ mục tiêu của tôi cũng không phải cậu mà là tên nhóc Lý Thiếu Tông kia, nhưng về sau tôi phát hiện ra, tên nhóc Lý Thiếu Tông kia hoàn toàn không thể so được với thiên phú và chất lượng linh huyết của cậu. Cậu quả thật là bảo bối, nếu hút của cậu, tu vi của tôi ắt hẳn sẽ tăng lên rất nhiều!”
Tiếu Thương Sinh lại đắc ý cười lớn.
“Nhưng cậu yên tâm đi, tôi cũng không phải loại người quá tàn nhãn, trước khi hút linh huyết của cậu, tôi sẽ biến cậu trở thành tên ngốc trước, mà tên ngốc thì không hiểu đau đớn là gì đâu!”
Tiếu Thương Sinh nói.
“Đợi đã..." Trần Khiêm vội nói.
Danh Sách Chương: