"Khoan đãi" Phương Mộng Hân bỗng thốt nhiên.
“Trần Khiêm, bây giờ trông cô xấu thế này, cháu nói xem liệu có dọa sợ Tử Nguyệt không? Hơn nữa, bao nhiêu năm qua cô không nuôi dưỡng con bé, còn bỏ rơi nó, liệu con bé có hận cô, hận người mẹ xấu khủng khiếp này không?"
Phương Mộng Hân sợ hãi nói.
"Chắc chắn con bé sẽ không nhận cô, sẽ không nhận người mẹ tàn nhẫn xấu xí như cô!”
"Hơn nữa, việc này đột ngột quá, Tử Nguyệt sẽ tiếp nhận không?"
Phương Mộng Hân sờ mặt.
Trần Khiêm gãi đầu: "Nếu nói thẳng với Tử Nguyệt rằng cô là mẹ của em ấy thì nhất định là em ấy sẽ rất kích động. Cô không hiểu tính tình Tử Nguyệt, em ấy rất tốt bụng!"
"Vẫn không được, thế này nhé Trần Khiêm, trước tiên cháu có thể sắp xếp cho cô làm bảo mẫu cho Tử Nguyệt được không? Cô biết có thể Tử Nguyệt sẽ chê cô là bảo mẫu, nhưng cô thật lòng muốn làm chút gì đó cho con bé! Cho dù phải làm trâu làm ngựa cho con bé cô cũng bằng lòng!"
Phương Mộng Hân nói.
"Thôi được rồi, cháu sẽ sắp xếp việc này! Chờ sau này có cơ hội sẽ nói cho Tử Nguyệt biết sự thật"
Trước mắt chỉ có thể làm vậy thôi.
Bây giờ Phương Kiển Nám và Phương Di đã rời đi, chỉ còn lại đám Vương Tiểu Hoa chờ ngoài xe.
Trần Khiêm không cho bọn họ vào, bọn họ cũng không dám.
Bây giờ không tiện dẫn theo Phương Mộng Hân nên Trần Khiêm bảo Lâm Thắng Nam đưa nhóm
Vương Tiểu Hoa đi trước.
Sau đó anh mới tìm một chiếc xe chở Phương Mộng Hân đến biệt thự của mình.
"Đi thôi cô Phương, chính là chỗ này."
Trần Khiêm đi tới trước cửa, thấy Phương Mộng Hân dừng chân không bước tiếp thì cười khổ.
"Thôi được!" Anh đẩy cửa ra.
"Tử nguyệt! Tử nguyệt?"
Trần Khiêm gọi mấy tiếng.
Thấy trong nhà không có ai.
Anh biết nhất định là Tô Tử Nguyệt đã ra ngoài mua đồ.
"Em ấy không có nhà. Cô Phương, cô đợi một lát nhé!"
Danh Sách Chương: