Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng tôi có thể chúng minh đây là giả.”
Lúc này, mấy người đi theo bên cạnh Lý Nhã Lệ đứng dậy.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói:
“Chúng tôi biết chàng trai này, đến từ Kim Lăng, là một sinh viên nghèo!”
“Đúng vậy, ban nãy ở ngoài cửa, còn bị cản lại. Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy hai người họ gọi điện thoại, có lẽ là mua vé giả.”
Mấy cô gái cũng nhao nhao xen vào.
Bởi vì ai có mắt đều cũng nhìn thấy, bảo vệ này là người nhà họ Minh. Nếu mình đứng lên hùa theo nhà họ Minh, nói không chừng sẽ làm họ ấn tượng, từ đó xúc tiến hợp tác, không phải là không thể.
Huống chỉ đây cũng là cơ hội để cho nhiều doanh nhân giàu có biết đến mình.
“Sinh viên nghèo? Chẳng lẽ trà trộn vào đây thật?”. T𝘳𝒖yệ𝑛 hay? Tì𝒎 𝑛gay 𝐭𝘳a𝑛g chí𝑛h ( T𝘳U𝒎T𝘳 𝒖ye𝑛﹒V𝑛 )
Mọi người bàn luận ầm ầm.
Lý Nhã Lệ cũng nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, lúc trước cậu là người rất thật thà mà, không ngờ lại trở nên như vậy. Nếu cậu thật sự muốn đến xem, vậy thì ngoan ngoãn đi kiếm tiền đi, đừng làm những chuyện không đâu vào đâu nữa. Có giỏi thì đi làm bán thời gian đi, tầng lớp này, không phải là chỗ cậu muốn là có thể vào được đâu.”
Lý Nhã Lệ lắc đầu.
Dương Vệ nhìn khắp nơi tìm người quen của mình nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cả hội trường rộng lớn này, ngọai trừ nhà họ Minh ra thì chẳng có người bản địa nào.
“Vé có phải vé thật hay không cũng không sao, quan trọng là có tiền để mua dược liệu ở đây không?”
Lúc này Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.
“Tin chắc là của ban tổ chức sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội kiếm tiền nào đâu nhỉ?”
Trần Khiêm nhìn người tổ chức. “Nếu như anh thật sự có thể có đủ tiền để mua dược
liệu của chúng tôi, thì tất nhiên anh sẽ là khách quý của chúng tôi!”
Bên tổ chức muốn kiếm tiền nên chẳng thèm quan tâm anh có vé hay không.
Người bên ban tổ chức vừa nói xong, nhân viên bảo. vệ không biết nên nói gì, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.
Nhưng, liệu có thể như vậy sao?
Trần Khiêm khẽ lấy được một sợi tóc của nhân viên bảo vệ.
“Tức chết mất!” Dương Vệ tức giận nói. “A"
Nhưng mà, nhân viên bảo vệ mới đi chưa được mấy bước, cơ thể rung lên, hét lên một tiếng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK