Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng dường như chuyện gì anh ta cũng dám làm vì mình.
Nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng Tần Nhã lại càng bưồn bởi vì cô ta và anh ta thật sự không thể đến với nhau.
“Không uống cũng được, nhưng cũng đang rảnh mà, hay là em sang bên kia nghe ông Bàng kể chuyện đi, dọa. người phết đấy!”
Lý Vạn Hào nói
“Em nhìn xem, ngay cả giáo sư Dương cũng bị thu hút rồi, qua đó nghe thử đi!”
Anh ta chỉ chỉ. Tần Nhã và Thẩm Mộng Tuyết nhìn nhau.
Bọn họ tới đây chính là phóng viên đi theo đoàn, khi về còn phải viết báo cáo, nếu thật sự có thể nghe được một vài câu chuyện.
Không chừng có thể bổ sung cho linh cảm của mình. Vì vậy hai người họ cũng đứng dậy và đi ra ngoài.
Thời gian trôi qua, ông Bàng nghiêm túc kể chuyện về truyền thuyết Sơn Dương bà bà.
Chuyện kể rằng có một bà lão từ trước tới nay luôn sống trong sa mạc này, người ta nói bà ta vừa giống người vừa giống quỷ, thức ăn chính của bà ta chính là máu người.
Trước đây đã từng xảy ra một vụ án lớn, khả năng lớn là do Sơn Dương bà bà làm ra, bà ta hút sạch máu những người đó.
Hơn nữa bà ta có sức mạnh vô biên, súng đạn không thể giết chết được bà ta. Người bình thường nhìn thấy bà ta chắc chắn sẽ phải chết!
Thật sự đáng sợ như vậy sao? Trên đời này nếu thật sự có thứ này thì chắc chắn đã bị đồn đại rộng rãi rồi!”
Có người không tin
Còn có người thì nghe thấy sợ quá không dám nói gì nữa.
“Đúng vậy đó, hơn nữa tôi nói cho mọi người nghe, Sơn Dương bà bà có thật đó, tôi đã từng nhìn thấy bà ta!”
Ông Bàng đè thấp giọng xuống.
Câu nói này khiến cho mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Giáo sư Dương cười nói: “ Ông Bàng đúng là thích đùa, ông đừng dọa lũ trẻ nữa!”
“Ai nói đùa chứ? Tôi thật sự đã từng gặp bà ta, đó là năm tôi mới bảy tuổi, khi tôi cùng cha mình đi vào sa mạc này đấy!”
Mặt ông Bàng vô cùng nghiêm túc nói, vừa nói vừa có biểu cảm rất sợ hãi.
Giáo sư Dương cũng thu lại nụ cười của mình, nhìn vẻ ngoài, ông Bàng này có vẻ không giống như đang nói đùa.
“Ngày hôm đó cũng khá tối rồi, chắc cũng vào. khoảng giờ này, mặt trời xuống núi, trời bắt đầu dần tối, tôi và ba tôi căng lều nghỉ chân. Vì phải chuẩn bị nước. cho ngày hôm sau mà bên cạnh chỗ chúng tôi có một lạch nước nhỏ, nên tôi cùng ba tới đó lấy nước.”
“Sau đó chúng tôi nhìn thấy bà ta ở cạnh bờ nước!!!”
'Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn ông Bàng.
“Bà ta đang cúi người uống nước, dưới ánh trăng, tôi không thể nhìn rõ hết toàn bộ gương mặt của bà ta nhưng tôi có ấn tượng vô cùng sắc nét, lưỡi của bà ta vô cùng dài, tóc tai bù xù. Khi chúng tôi đi ngang qua đó, đúng lúc đối diện với bà ta, mắt của bà ta, có màu xanh lục đó!”
“Lúc đó ba tôi cũng sững người, bị dọa tới mức hét †o: Tiểu Niên, quay đầu lại, không được nhìn!”
“Chúng tôi lập tức quay đầu, chạy theo hướng ánh trăng.”
“Bởi vì ba tôi đã từng nói rằng, khi gặp phải Sơn Dương bà bà phải lập tức quay lưng về phía bà ta mà chạy, không được quay đầu lại!”
“Sau đó thì sao?” €ó người hiếu kì hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK