“Tôi... Tôi cũng không biết chị tôi ở đâu mà? Sau khi chị ấy về đây thì chỉ đến trường thăm tôi một lần thôi, tôi và chị ấy trao đổi qua điện thoại!"
Dương Lộ mếu máo nói.
“Vậy thì gọi điện thoại cho cô ta!”
Trần Khiêm nói.
Cần phải gặp Dương Hạ, mình không thể để cô †a muốn làm gì thì làm được.
Tôi có chỗ nào làm lỗi với cô thì cô nhắm vào. tôi này!
Đừng ra tay với những người bên cạnh tôi.
Đây là chuyện Trần Khiêm không thể chấp nhận nhất.
Mặc dù Dương Lộ không ngừng nháy mắt ra hiệu cấp dưới bắt Trần Khiêm.
Nhưng lúc này những tên cấp dưới đó, không một ai dám nhúc nhích, dù sao mọi người đều chứng kiến thực lực của hai người này, tuyệt đối không hề dễ trêu.
Chỉ sợ người có độc bò cạp mới có thể chống lại hai người này.
Cho nên đám vệ sĩ không dám nhúc nhích.
Dương Lộ đành phải lấy điện thoại ra cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm tìm được số điện thoại của Dương Hạ, gọi điện nhưng lại nhận được thông báo đã tắt máy.
“Sao lại tắt máy?”
“Tôi cũng đâu biết?”
Dương Lộ nói.
“Xem ra không dạy dỗ cô thì cô sẽ không biết nói thật, Địa Hổ, ra tay đi!"
“Dạ! Cậu Trần!”
Lấy một ống kim tiêm ra, chuẩn bị đâm vào cổ Dương Lộ.
“AI Hu hu hu...”
Dương Lộ sợ phát khóc: “Tôi đã nói thật rồi mà, đây là số điện thoại của chị tôi!”
Dương Lộ khóc lóc nói.
Mặc cho Địa Hổ dọa thế nào, cô ta cũng nói như vậy.
Địa Hổ nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cau mày phất tay, ý bảo Địa Hổ thả cô ta ra.
Ban nãy Trần Khiêm chỉ hù dọa Dương Lộ mà thôi nhưng trông có vẻ như cô ta rất sợ hãi, hẳn là đã nói thật.
Dù sao bây giờ Trần Khiêm cũng không làm được gì Dương Lộ.
Đánh đến khi cô ta tàn phế? Hoặc thế nào?
Thậm chí cái tát ban nấy của cô ta, xem như mình trả lại tình cảm cho Dương Hạ đi.
Nói thế nào thì việc Dương Hạ bị ép thôi học cũng có liên quan đến mình.
Trần Khiêm nhíu mày, bước ra khỏi phòng.
“Cậu Trần, những người này phải xử lý sao ạ?” Thiên Long chỉ vào mấy tên cấp dưới.
Trần Khiêm gật đầu, sau đó ra ngoài ngay.
Sau đó, có tiếng kêu la thảm thiết trong phòng riêng.
Đám vệ sĩ này, mình không có lý do gì để tha thứ cả.
Trần Khiêm bước ra, đến quầy bar, gọi một ly bia, nghĩ nên xử lý chuyện Dương Hạ thế nào.
Mà bên cạnh Trần Khiêm thì có một cô gái cũng đang ngồi.
Lúc này, cô gái cũng đang uống một ly champagne.
Trần Khiêm nhìn thoáng qua cô gái, chợt hơi ngẩn ngơ.
Nghĩ tới nghĩ lui không dám nhận. Nhưng lại nhịn không được nhìn cô ta.
Mà cô gái thì hình như cũng chú ý đến Trần Khiêm, ánh mắt lóe lên sự chán ghét.
Quay đầu nhìn Trần Khiêm. “Hả?”
“Hả?”
Hai người đều ngạc nhiên.
“Trần Khiêm?”
“Hồ Tuệ Mẫn?”
Hai người đều đồng thanh nói. “Sao cậu lại ở đây?”
Hồ Tuệ Mẫn nhìn Trần Khiêm hỏi.
“Tôi đến đây uống rượu, không ngờ lại trùng hợp như vậy!”
Trần Khiêm bất ngờ nói.
Hồ Tuệ Mãn là bạn cấp ba của Trần Khiêm, nhưng không cùng lớp, tại sao lại biết nhau à.
Danh Sách Chương: