"Trần Khiêm, bọn họ gọi cậu là gì? Gọi là cậu Trần?" Lâm Kiều khó khăn nuốt nước bọt.
Triệu Nhất Phàm cũng đổ mồ hôi hột nhìn Trần Khiêm.
"Chỉ là xưng hô thôi mà!"
Trần Khiêm thản nhiên cười nói.
Trần Khiêm cũng không muốn vờ vịt, nhưng mà sự việc lúc nấy, Trần Khiêm cũng bị bất ngờ đến mức có chút xấu hổ.
"Không lẽ Trần Khiêm chính là cái cậu Trần kia của tập đoàn Kim Lăng?"
"Cậu Trần? Cái cậu Trần của cả khu phố thương mại Kim Lăng? E rằng đúng là như vậy mới khiến Hoàng Vĩ Dân cung kính như thế nhỉ?”
"Không thể nào, sao có thể như vậy được, Trần Khiêm đâu có giàu đến mức đó?”
Đám người đoán già đoán non, Lâm Kiều cảm thấy thật khó tin.
Nếu quả đúng là như vậy, chắc cô ta chết quách đi cho xong.
"Cảm ơn chú Triệu cô Triệu đã thiết đãi, chuyện này dù sao cũng xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật bạn gái của người anh em của cháu, để cháu đi giải quyết. Cháu xin phép lên kia một lát!"
Nếu Trần Khiêm còn tiếp tục ở lại, e răng sẽ bị mọi người dò xét, không được tự nhiên.
Anh chính là mượn cớ để đi ra ngoài.
Còn về chuyện các cô gái bảo anh là cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng, Trần Khiêm không khẳng định cũng không phủ định.
Sau khi ra ngoài, anh cấp tốc gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc, nhờ ông ta ra mặt làm người hòa giải, cho mọi chuyện trôi qua nhẹ nhàng.
Lý Chấn Quốc vô tư đồng ý.
"Nhất Phàm, con có nhầm không? Con nói cậu ấy là trai bao?"
Triệu Cương hối hận nói.
Sớm biết, ông ta đã không buông những lời châm biếm.
Không ai biết, lúc Hoàng Vĩ Dân hơi cúi đầu trước mặt Triệu Cương, ông ta kích động đến mức sắp đái trong quần.
"Không thể nào đâu, chắc chắn có ẩn tình. Trần Khiêm sao có thể là cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng được. Hơn nữa hôm nay đắc tội nhà họ Từ, đâu thể chỉ nhờ một câu nói của cậu ta là giải quyết được?"
Triệu Nhất Phàm nhỏ giọng nói. Rõ ràng, nếu việc này là thật thì quá sức là chấn động.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Cương reo. vang.
Nhìn dấy số trên màn hình, ông ta hết sức mừng rỡ.
"Là tôi, là tôi. Xin chào! Vâng vâng vâng! Hả? Ông nói gì? Vậy tốt quá, cảm ơn, vô cùng cảm ơn!"
Nói xong, Triệu Cương phấn chấn cúp máy. Mọi người đồng loạt nhìn ông ta.
Triệu Cương nói: "Nhất Phàm, lần này chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi. Thật đó! Trần Khiêm, không, là cậu Trần mới đúng, chính là quý nhân của chúng ta! Vừa rồi một vị tiền bối trong thương đoàn gọi điện đến, nói chuyện này đã có một nhân vật cỡ bự ra mặt, giải quyết một cách tốt đẹp!"
Triệu Nhất Phàm nghe xong thì co rúm, không còn chút sức lực ngồi trên ghế.
Tất cả trước giờ đều là do Trần Khiêm giải quyết, cậu ta thật sự rất có năng lực!
Nhưng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trần Khiêm rốt cuộc là ai?
Ai ai cũng mang một nỗi băn khoăn trong lòng, không gạt đi được.
Trần Khiêm đã đi sang phòng kia rồi. Vừa rồi anh gọi cho Lý Chấn Quốc để giúp những người bạn kí túc của Từ Hà, bao gồm nhà của Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều. Còn về phần hội của Hứa Siêu và Hứa Nam, Trần Khiêm không quan tâm, không muốn quản, bởi vì bọn họ đâu có quan hệ gì với mình?
Trần Khiêm không tiếp tục nghĩ đến việc này nữa, đi vào. gian phòng kia, cùng đám người Hoàng Vĩ Dân uống rượu.
Về chuyện quan trọng mà Hoàng Vĩ Dân nói đến, chính là mời Trần Khiêm đến tham dự buổi khởi công các hạng mục giải trí quan trọng.
Chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, Trần Khiêm không do dự nhận lời.
Lúc quay lại trường học đã gần mười một giờ.
Anh nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.
“Ting ting!"
Âm báo Wechat vang lên liên tiếp mấy tiếng.
“Trần Khiêm Trần Khiêm, ngủ chưa? Sáng sớm ngày mai gặp nhau ở căn tin phía tây trường, tớ có chuyện quan trọng muốn nói! Không cần trả lời!"
Nhìn qua, chính là tin nhắn của Tô Mộc Vũ.
Danh Sách Chương: