Nói xong, Tô Hồng vô cùng tức giận đi lên cầu thang.
Bà ta đạp đổ hết tất cả những chậu hoa trên cầu thang.
Trân Khiêm bị tát một cái.
Rõ ràng anh có thể tránh, nhưng vừa rồi lại phân tâm vì một câu nói của Tô Hồng.
Hóa ra Tô Hồng ở nước M để tìm khách hàng. Nhà họ Úc đâu phải làm thương mại.
Vả lại, cũng không cần một người phụ nữ giàu có như bà ta phải đi tìm khách hàng.
Chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là nhân sâm vua.
Đúng như Ngụy Thanh Thư đã nói, hiện tại nhà họ Úc muốn tìm người mua, nhưng lại hoàn toàn không biết bán cho ai.
Chỉ có xuất khẩu mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Cũng có nghĩa là nhân sâm vua đang ở trong tay Tô Hồng?
Vì suy nghĩ này mà Trần Khiêm mới thất thần. “Chuyện mẹ tôi tát anh một cái, sau khi chúng ta kết thúc hợp đồng, tôi sẽ bồi thường thêm cho anh một trăm nghìn tệ!”
Trong phòng, thấy Trân Khiêm cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Úc Kim Phi nói.
“Cô tưởng tiền là vạn năng à?” Trần Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Không phải à? Ha ha, chẳng phải vì tiền nên anh mới đồng ý với tôi sao?”
Úc Kim Phi không khỏi khinh bỉ nói. Trần Khiêm không đáp lại.
Mà đi ra nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt. “Hửm?”
Đang rửa mặt thì đột nhiên có một bóng đen lướt qua bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.
'Tốc độ rất nhanh.
Nhưng hiện tại, tính cảnh giác của Trần Khiêm rất cao.
Có người!
Trần Khiêm lau mặt, không đi ra cửa mà nhảy ra ngoài từ cửa sổ nhà vệ sinh.
Đuổi theo bóng đen đó.
Tốc độ của bóng đen đó rất nhanh, không thua gì Trần Khiêm.
Mà thậm chí còn nhanh hơn cả anh.
Bởi vì Trân Khiêm phát hiện ra, cho dù mình có tăng tốc thế nào đi nữa thì hắn ta vẫn luôn duy trì được khoảng cách an toàn với mình
Sở dĩ nói là khoảng cách an toàn.
Là để chỉ phạm vi sát thương hiệu quả của ám khí mà mình ném.
Chạy đến bên bờ thành hào thì bóng đen đó mới dừng lại.
Trần Khiêm đuổi tới, nhờ ánh trăng mới thấy rõ được.
Là một người đàn ông khoác áo choàng đen, ăn mặc kì lạ, chỉ để lộ ra đôi mắt.
“Ông... là ai?”
Trần Khiêm cau mày, hỏi.
Danh Sách Chương: