Còn Cổ Vũ Tiêu thì giơ tay lên, chỉnh lại mái tóc của mình, hơi thở cũng hơi gấp gáp.
“Hai người lo lắng cho tôi làm gì, mau về trước đi.” Trần Khiêm nói.
Bà lão này rất quỷ dị, ngay cả Trần Khiêm cũng không nhìn thấu lai lịch của bà ta, nếu Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu cũng ở đây, Trần Khiêm sợ rằng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này, bà lão đột nhiên nở nụ cười lạnh.
Tiếng cười này giống như tiếng kêu của quạ vậy, làm người khác cảm thấy rất sợ hãi.
Trần Khiêm vừa nghe thấy tiếng cười này đã tê cả da đầu, rồi đột nhiên trong hành lang bay ra rất nhiều đóa hoa màu tím, những đóa hoa này trông rất kỳ lạ.
Bởi vì nó chỉ có hai cánh hoa, mà trên mỗi cánh hoa lại giống như một khuôn mặt người.
Nhìn thấy những cánh hoa này, Trần Khiêm mới chợt nhớ ra mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Hồn Điện!
Trên hòn đảo của ông nội có một khu vườn, chuyên trồng loài hoa này, lúc đó anh cảm thấy rất kỳ lạ, còn đi hỏi bác Ôn nữa.
Bác Ôn nói đó là hoa Vô Danh, là hạt giống lịch sử được giữ lại ở vùng Tây Vực thời cổ đại, kết quả nó thật sự mọc lên được.
Ông nội trồng chúng như một tác phẩm nghệ thuật. Bởi vì loài hoa Vô Danh này chỉ nở có hai cánh hoa. Hóa ra tên của nó là Đóa Hoa Quỷ.
Lúc này đột nhiên trên Đóa Hoa Quỷ lại bay ra những phấn hoa li tỉ.
Rồi tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Vừa ngửi thấy mùi hương này.
Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành nhất thời đầu óc choáng váng, rồi ngất xỉu trên mặt đất.
“Phấn hoa có độc.” Trần Khiêm kinh ngạc. Đang định ra tay với bà lão.
Thì cảm thấy tay chân mình hơi mềm nhũn, đầu óc thì hơi choáng váng.
“Sao có thể chứ? Tôi đã sớm miễn dịch với tất cả loại độc rồi mà.”
Tỉnh thần của Trần Khiêm lơ lửng không ổn định, một lúc sau đã quỳ một chân xuống đất.
Cảm giác hôn mê ngày càng mãnh liệt.
Còn bà lão này thì nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi bước về phía Trần Khiêm.
“Xem ra thể phách của cậu khác hẳn với người bình thường, nhưng bản thân Đóa Hoa Quỷ này là một dị vật, nên rất thích hợp với cậu.”
Bà lão cười nói.
Trần Khiêm cảm thấy mình không thể khống chế nổi bản thân nữa, sắp ngất xỉu rồi.
Nên anh lập tức dốc toàn bộ sức lực vào tia thần niệm cuối cùng.
“Phá Quân! Phá Quân!” Trong lòng anh thầm gọi.
Đột nhiên, Phá Quân nhanh chóng phóng ra từ trong †ay áo của anh, chỉ để lại một chút tàn ảnh màu trắng.
Phụt!
Bà lão không ngờ rằng, Trần Khiêm vẫn còn một chiêu lợi hại như vậy.
Đợi đến khi bà ta phản ứng lại, đã không còn cách nào né tránh kịp.
Phá Quân đã chém đứt một cánh tay của bà ta.
Làm bà ta ngã nhào xuống đất.
Danh Sách Chương: