Nhưng ông cũng trầm trọng gật đầu: “Cái này cháu yên tâm, lúc trước bà ngoại cháu cứu con trai ông một mạng, nay bà ấy nhờ, ông sẽ tận lực giúp! Nhà họ Mạc trước nay chưa từng thất hứa!”
“Vậy được!” Trần Khiêm mỉm cười gật đầu.
Sau đó Trần Khiêm nói với Mạc Trường Không: “Trưởng lão Mạc, ông luôn miệng nói muốn trả thù nhà họ Trần vì nhà họ Long. Nhưng thực ra, ông cũng thừa nhận, chuyện này là ân oán giữa cá nhân giữa tôi và nhà họ Long, không liên can tới nhà họ Trần! Cho nên nếu ông muốn thay họ đòi công đạo thì cứ đến tìm tôi, không cần tìm nhà họ Trần!”
Mạc Trường Không cười lạnh: “Ha ha? Thế nào, cậu là con trai lớn nhà họ Trần, cậu đắc tội với bạn tôi nghĩa là nhà họ Trần đắc tội với bạn tôi!”
“Trưởng lão Mạc ông sai rồi, từ giờ trở đi tôi không còn là con trai lớn của nhà họ Trần nữa, nên ông có tìm họ cũng chẳng ích gì!”
Trần Khiêm cười đáp. “Gậu nói gì?”
Đôi mắt hơi híp của Mạc Trường Không trừng lớn.
“Tiểu Khiêm, con nói bậy gì vậy?” Vừa bước ra, Trần Cận Đông liền giận dữ quát.
Trần Khiêm cười nói: "Tôi nói rồi, từ nay về sau tôi sẽ rời khỏi nhà họ Trần, tôi sẽ không còn là cậu Trần nữa! Cho nên ông Mạc, nếu ông có chuyện gì thì hãy đến tìm tôi."
"Ông Ba Mạc, vừa rồi ông đã hứa là sẽ ở lại giúp đỡ nhà họ Trần. Nếu như cháu rời khỏi gia tộc, chuyện bất hòa với nhà họ Long sẽ không còn liên quan tới nhà họ Trần nữa, đúng chứ?"
Mạc Vệ Bình ngẩn người, không ngờ Trần Khiêm lại có thể dế dàng buông bỏ vinh hoa phú quý như vậy.
Lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên, cháu không liên quan gì đến nhà họ Trần, ai dám đi tìm nhà họ Trần kiếm chuyện chứ!"
Vừa nói, ông vừa nhìn Mạc Trường Không.
Rõ ràng, Mạc Vệ Bình đang muốn cảnh cáo. Mạc Trường Không, đừng đi quá giới hạn!
Mạc Trường Không hai mắt đỏ lừ, nói: "Ha ha, rời khỏi nhà họ Trần? Cậu nhóc, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, sau khi rời khỏi nhà họ Trần, cậu cho rằng cậu có thể sống sót sao? Cho dù tôi không ra tay thì kẻ thù của nhà họ Trần cũng sẽ làm. Nếu lúc đó nhà họ Trần ra mặt giúp cậu, vậy cậu chết thật oan đấy, vì tôi vãn không buông tha cho nhà họ Trần!"
"Đừng lo, sẽ không có ai giúp tôi đâu. Đương nhiên, khi tôi bước ra khỏi cửa nhà họ Trần, ông có thể đến tìm tôi!"
Trần Khiêm nói.
“Em trail”
Trần Hiểu cuống quýt.
Cô ấy nhìn Trần Cận Đông van nài: “Ba, ba nói gì đi.
Trần Cận Đông khẽ cau mày, hốc mắt đỏ lên.
Sau đó nhếch miệng nói: “Được, con trai tôi đã tự chịu trách nhiệm cho sự việc lần này, tự động muốn rời khỏi nhà họ Trần. Vậy ba hứa với con, sau này có ai dám động đến con trên đất Nam Dương, ba sẽ huy động lực lượng của gia tộc cũng quyết sống mái một phenl”
Choảng!
Nặng nề vung tay, Trần Cận Đông đập vỡ nát ly rượu.
Mí mắt Mạc Trường Không giật giật. “Ba, ba nói gì vậy?”
“Cận Đông, ông điên rồi, nó là con trai của chúng ta đó!”
Trần Hiểu và Dương Ngọc Bình phát hoảng rồi.
Danh Sách Chương: