“Đã từng có rất nhiều người muốn có được quan tài trường sinh nhưng đã lâu như vậy rồi, từ xưa đến nay. chưa có ai là thực sự nhìn thấy. Kỳ lạ quá, ai lại tặng cho nhà ta một món quà lớn như vậy? Người đó đang có ý gì?”
“Con nghe ông Mạc nói khi ông ấy tìm kiếm Hội Thái Dương ở Nam Dương, đã có người đứng trong tối lén giúp đỡ. Bây giờ lại có người đưa bản đồ hành quân sa mạc này, có phải là cùng một người hay không? Có một người luôn đứng phía sau giúp đỡ chúng †a?”
Trần Cận Đông nói, ông ấy và Trần Điểm Thương đều nhìn về phía Trân Khiêm.
Hiển nhiên Trần Điểm Thương tuyệt đối không quen người nào như vậy.
Trần Cận Đông thì càng không cần phải nói.
Chỉ có một khả năng, đó chính là Trần Khiêm.
“Sư phụ của con, ông Tân? Nhưng không thể nào, ông ấy không thể là người đứng sau được, nếu ông ấy muốn giúp con thì chắc chắn sẽ xuất hiện!”
Trần Khiêm cũng nghĩ mãi không ra.
Nếu nói đến manh mối duy nhất thì đó chính là ông Tần.
Nhưng ông Tần cũng đâu cần phải lén lút như vậy?
“Haiz, khoan nói đến vấn đề này đã. Tiểu Khiêm, cháu mở thư ra xem bên trong viết gì?
Trần Điểm Thương hỏi. Trần Khiêm mở thư ra.
Trên đó, chỉ viết hai câu đơn giản.
Mà nhìn thấy hai câu này, ba người đều ngơ ngẩn.
“Trời trong nguyệt thực nước chảy ngược, hoa vàng rơi xuống mệnh nghỉ ngơi!”
Trời trong nguyệt thực? Trời nắng thì sao lại có trăng?
Nước thì sao có thể chảy ngược? Trần Khiêm khó hiểu muốn chết. Nhưng hiển nhiên câu nói phía sau thì dễ hiểu hơn.
Hẳn là nói khi hoa vàng rơi xuống thì cũng chính là lúc phải mất mạng.
“Đang nói con ạ?”
Trần Khiêm tự hỏi.
“Xem ra chúng ta khó mà thăm dò được cảnh giới tu vi người này, dường như người đó đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay! Trên cõi đời này lại có cao nhân thế à?”
Đến Trần Điểm Thương cũng khó tin nói.
“Thế thì ba, Tiểu Khiêm phải làm sao bây giờ? Xem ra những gì Thái Dương Đồ tiên đoán, tám mươi phần trăm là sự thật, cao nhân thần bí này đưa hai câu này đến đây, người đó đang có ý gì?”
Trần Cận Đông sốt ruột hỏi.
*Ừ, bây giờ ngoài trục cuốn này ra thì không còn cách nào khác. Có lẽ người đó muốn chúng ta tìm kiếm quan tài trường sinh, chẳng lẽ là để sau khi Tiểu Khiêm xảy ra chuyện thì lưu giữ lại thân thể của Tiểu Khiêm? Mà Thái Dương Đồ đã tiên đoán Tiểu Khiêm sẽ chết phơi thây!"
Trần Điểm Thương lắc đầu.
“Nhưng... cũng không còn cách nào tốt hơn. Sau khi đánh giá hai chuyện này, ông cảm thấy có vẻ như người này không có ác ý gì. Tiểu Khiêm, nếu người đó bảo. cháu đi tìm quan tài trường sinh, xem ra là người đó có suy nghĩ riêng, cháu thấy thế nào?”
Trần Điểm Thương hỏi.
“Ha ha, dù gì cháu cũng sống không được bao lâu nữa. Nếu người đó đã muốn cháu đi tìm thì cháu cũng không ngại đi tìm đâu ạ. Đúng lúc cháu cũng muốn nâng cao năng lực bản thân, đột phá cảnh giới Tông sư, đây cũng là cơ hội ra ngoài tu luyện. Một khi tất cả mọi thứ thuận lợi thì cháu sẽ có tư cách tham gia hẹn ước Thánh Thủy!”
Trần Khiêm nói.
Danh Sách Chương: