“Không đúng, chắc chắn chuyện này không trùng hợp đến vậy! Không biết cuối cùng Triệu Nhất Phàm muốn giở trò quỷ gì, rõ ràng mình đã đưa cho cô ta mấy chục triệu để cô ta tùy ý sống rồi mài”
Trần Khiêm cau mày.
Nói thật, hiện tại trong lòng anh cảm thấy vô cùng kì lạ.
Bởi vì từ lúc vướng vào nhà họ Mạc đến nay, cả ngày Trần Khiêm đều bận tu luyện, thậm chí còn rời xa cuộc
sống thành phố.
Bây giờ quay trở lại cuộc sống thành thị thì lại gặp phải chuyện này, mình còn có cả con gái?
Quả thực khiến Trần Khiêm khó mà chấp nhận được.
Huống hồ đứa con gái này còn là với Triệu Nhất Phàm!
Với cả hiện tại Tân Nhã và chị Lam đều ở đây. Khiến đầu Trần Khiêm như to lên thành hai cái. Bỏ đi, chờ có kết quả giám định cha con!
Trần Khiêm theo ông nội và ba đợi ở ngoài cửa.
Còn Triệu Nhất Phàm thì bế Mễ Phạn vào phòng làm giám định ADN.
“Tôi thấy cô Triệu nên tháo miếng ngọc này xuống, vì em bé còn nhỏ như vậy, đeo vào cổ rất nguy hiểm!”
Bé gái trước mắt có khả năng là con gái của cậu Trần Khiêm.
Đương nhiên nhóm người này không dám qua quýt.
Nhìn vào miếng ngọc đeo trên cổ bé gái giống với cái đeo trên cổ của Triệu Nhất Phàm.
“Hừ, tôi không tháo, ông thì hiểu cái gì, mau làm giám định đi!”
Triệu Nhất Phàm nói.
Bác sĩ lập tức không dám nhiều lời.
Chẳng bao lâu sau đã có kết quả giám định. “Thế nào?”
Trần Cận Đông với Trần Điểm Thương đều lo lắng hỏi.
“Chúc mừng ông cụ, chúc mừng ông chủ, chúc mừng cậu Trần, theo như kết quả giám định, đứa bé này quả thực là con của cậu Trần và cô Triệu, có dòng máu của nhà họ Trần!”
Bác sĩ cười nói chúc mừng.
“AI Đây... Thật sự là chắt nội của tôi sao?”
Vẻ mặt già nua của Trần Điểm Thương cũng lóe lên ý cười nồng đậm.
Nhưng sắc mặt của Trần Hiểu với Dương Ngọc Bình có hơi khó coi.
Nói thẳng ra là hai mẹ con họ vô cùng coi thường Triệu Nhất Phàm.
Là ai mà có thể tùy tiện bước vào của nhà họ Trần chứt
Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm còn rất mưu mô, cố tình đợi đứa trẻ chào đời rồi mới tìm đến cửa.
Danh Sách Chương: