Thím họ của Mã Hân Nhiên nói xong, lập tức. liếc mắt về phía mấy người Mã Hân Nhiên làm ám chỉ.
Nhân viên công tác tức thời hiểu ý: "Thưa cô, mời cô đưa giấy đăng kí cho tôi nhìn một chút, có thể chứ?"
"Xin lỗi, chúng tôi không có giấy đăng kí!"
Mã Hân Nhiên biểu cảm lúng túng lắc đầu.
"Vậy mời cô sang bên này đóng tiền!"
Nhân viên công tác lập tức lập tức lạnh mặt nói.
"Chúng tôi cũng không có tiền!"
Mã Hân Nhiên cắn môi một cái nói.
"Gì cơ gì cơ, hóa ra là lén vào đây à?”
"Há, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, tưởng lẻn vào là được, không có tiền tới nơi này làm gì!"
"Đúng đó, uổng cho một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại làm thế này chứ!"
Có thương nhân bỗng lắc đầu cười khổ nói.
"Tiểu Khiêm, Hân Nhiên, hay là chúng ta đi thôi!"
Mẹ của Hân Nhiên cũng biết bản thân đã làm khó con gái và Trần Khiêm rồi, vội vàng kéo cánh tay cô con gái mình.
"Không cần đâu cô, cứ để cháu giải quyết!"
Trần Khiêm nói.
Sau đó anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn phía nhân viên công tác.
"Nhìn mặt cậu là người mới tới hả? Vào gọi Tả Trung Đào đi ra! Nói cho ông ta có một chàng trai họ Trần tìm ông ta!"
"Sao cơ? Anh... anh dám gọi thẳng tên tục của thầy? Gì mà họ Trần với chẳng họ cẩu... Quá vớ vẩn!"
Cậu nhân viên kinh ngạc nói.
Tất cả người ngồi ở đó cũng ngạc nhiên nhìn về Trần Khiêm.
"Ôi đệch, ông xem tên kia, nếu hôm nay bởi vì cậu ta vô lễ mà chọc giận thầy Tả, vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng ai có kết quả tốt!"
Lưu Mực ôm tâm lí xem chuyện cười không sợ to chuyện nói.
"Đúng vậy, nhóc con từ đâu nhảy ra, không có giáo dục như vậy?”
Trong nháy mắt, một đám thương nhân tức giận nói.
Ngay cả cô gái lạnh lùng kia cùng ông cụ ốm yếu cũng nhìn thoáng qua Trần Khiêm một cái.
"Thực sự là tự tìm chết!"
Chàng trai tên Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía trước.
Biết rõ cậu ta đi tìm chàng trai ngoài kia giải tỏa, ông cụ và cô gái lạnh lùng kia cũng không hề can ngăn.
Nên cho chàng trai không biết trời cao dất dày kia một bài học nho nhỏ.
Danh Sách Chương: