Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đó có hai cô gái trẻ trung và ba người phụ nữ trung niên.
Hiển nhiên, nhìn khí chất trong cách ăn mặc. của năm người, là có thể mua nổi quần áo ở đây, từ lâu đã có nhân viên bán hàng chào đón.
“Bà Quách, cô Dương, mọi người đến rồi à? Chào mừng chào mừng, hôm nay cửa hàng có rất nhiều mẫu mới, tôi có thể giúp mọi người chọn vài bội”
“Không cần đâu, để chúng tôi tự xem là được!”
Bà Quách nói.
Đúng lúc này, con gái điên cuồng chọn quần áo cho mình.
“Mẹt Bác Cả, dì Ba, mọi người nhìn đi, chẳng phải người đó hay sao?”
Cô gái chỉ về phía Trân Khiêm và Dương Tiểu Bối.
“Hả? Đúng là Trần Khiêm thật, Dương Tiểu Bối và cậu ta dám đến đây à? Ha ha!”
Bà Quách cười mỉa nói.
Đúng vậy, bà Quách chính là mợ Cả Quách Như của Trần Khiêm, hai người phụ nữ còn lại mà mợ Hai và mợ Ba của Trần Khiêm.
Còn hai cô gái là hai cô em họ của Trần Khiêm.
Hiển nhiên, đây là cửa hàng sang trọng nhất trong trung tâm thương mại, khách hàng ở đây đều
là những người có tiếng.
Trần Khiêm và Dương Tiểu Bối đến đây, tất nhiên làm Quách Như cảm thấy mất mặt.
“Trần Khiêm, cậu đừng lừa người ta, cậu không mua nổi thì cứ nói là không mua nổi đi!”
Mạnh Xán đã tức chịu không nổi.
Bởi vì Trần Khiêm đã nói cậu ta muốn mua cho Dương Tiểu Bối mười bộ.
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng muốn mắng Trần Khiêm.
“Đây là nhân viên mới của cửa hàng các cô à, sao lại tiếp loại khách này lâu thế?”
Lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên.
Trần Khiêm và Dương Tiểu Bối quay đầu nhìn. Là đám người mợ Cả.
“Hừ, có lẽ là đến một cái tay áo ở đây cũng không mua nổi đâu, chốc nữa nói với giám đốc các cô, đừng để cho những người không ra gì vào đây, làm giảm đẳng cấp của cửa hàng!”
Quách Như nhìn Trần Khiêm và Dương Tiểu Bối, không hề khách sáo nói.
“Bác Cả, sao bác lại nói năng như vậy?” Dương Tiểu Bối tức giận nói.
“Còn hỏi nói năng kiểu gì? Cô dám hỏi tôi thì tôi dám trả lời cô đấy Dương Tiểu Bối, một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền? Mà dám đến đây mua đồ hả? Dành chút tiền đó chăm sóc ba cô là được. Hơn nữa, trong bữa cơm trưa nay tôi đã nói, tôi vừa mới nói xong là cô quên ngay đúng không?”
Quách Như giễu cợt.
“Đúng đó Tiểu Bối, bọn tôi hiểu con gái thì thích cái đẹp nhưng cũng biết tự xem lại tình hình của mình, cô nhìn xem gia đình nhà cô đã thế nào rồi mà cô còn dám đến cửa hàng thế này, lại còn thử quần áo của người ta nữa, lỡ như cô làm hư thì cô đền thế nào?”
“Đúng đó đúng đó!” Đám em họ cũng dồn dập nói.
Từng lời từng lời đều làm Dương Tiểu Bối phát khóc.
Mà nhân viên bán hàng cũng khinh thường nhìn Dương Tiểu Bối và Trần Khiêm: “Hừ, ra vẻ giàu có làm gì! Hại tôi bị khách hàng nói!”
“Này này, hai người có mua hay không? Nếu không mua thì khách hàng khác còn đợi thử đó?”
Giờ phút này, giọng điệu của nhân viên bán hàng cũng mỉa mai.
Dương Tiểu Bối vừa khóc vừa nghĩ muốn trả quần áo lại cho nhân viên bán hàng.
“Ban nấy tôi nói mua mười bộ, cô điếc à?”
Mà Trần Khiêm lạnh lùng nhìn nhân viên bán hàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK