Không phải Trần Khiêm mềm lòng thả Mạc Thương Long đi.
Mà là ông nội không biết bất cứ việc gì liên quan đến hẹn ước Thánh Thủy, cũng như mình là lần đầu tiên đến đó nên mình cũng không biết.
Phải giữ lại một người biết và hiểu rõ về hẹn ước Thánh Thủy ở bên cạnh.
Không ai biết rốt cuộc hẹn ước Thánh Thủy xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng Mạc Thương Long lại là người phù hợp nhất để chọn.
Bởi vì hiện tại mình đang nắm giữ thần minh của lão, cho dù lão cáo già này có xảo quyệt hơn nữa thì cũng
phải trung thực thôi.
Tính đi tính lại thì chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là tới hẹn ước Thánh Thủy.
Trần Khiêm vẫn phải tìm hiểu bí mật của quan tài Trường Sinh.
Với cả hiện tại mình đã vượt qua cảnh giới Tông sư, không biết lời tiên đoán về cái chết có còn chính xác hay. không.
Thế là Trần Khiêm vội vã rời khỏi sa mạc.
Đến trấn nhỏ.
Trên đường Trần Khiêm cũng đã đi tìm Tân Nhã những không thấy tung tích của cô ta.
Nhưng Trần Khiêm phát hiện một số dấu vết còn lại, hình như nhóm Tân Nhã đã rời khỏi sa mạc rồi.
Đúng như dự đoán, ở nhà khách Bắc Sa trong trấn
nhỏ. Trần Khiêm thấy bọn họ. Nhưng phần lớn mọi người đã rời đi.
Chỉ còn lại vài người của đoàn du lịch, và một cô gái của đội khảo sát.
Cô ta đã ở lại, có vẻ như đang làm việc ở nhà khách.
“Trần Khiêm! Có thể gặp lại cậu, thật là tốt quá rồi!”
Cô gái nhìn thấy Trần Khiêm thì hốc mắt ửng đỏ.
“Cô Tân Nhã, sao cô còn ở đây? Tôi nói rồi, tôi không phải Trần Khiêm, tôi tên Trần Huyền!”
Thấy cô ta không sao, cuối cùng Trần Khiêm cũng yên tâm rồi.
Nhưng không ngờ cô ta vẫn còn ở đây.
“Cậu còn muốn lừa tôi, tôi biết rồi, cậu chính là Trần Khiêm. Bởi vì vóc dáng cậu có thể thay đổi, tính tình có thể thay đổi, nhưng ánh mắt của cậu mãi mãi sẽ không thay đổi được, cậu chính là Trần Khiêm!” Tần Nhã đặt đĩa xuống, chạy đến nói. Trần Khiêm nhìn.
“Cô không quay về với đội khảo sát mà lại chạy đến đây là phục vụ? Công việc tốt như vậy mà không cần à?”
Trần Khiêm né tránh ánh mắt của Tần Nhã, nói.
“Không cần, tôi muốn đợi cậu quay lại. Một ngày cậu không ra thì tôi đợi cậu một ngày, một năm cậu không ra thì tôi ở đây đợi cậu một năm, mười năm tôi cũng đợi!”
Tân Nhã khóc nói: “Tôi muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại lừa tôi. Trên thế giới hoàn toàn không tồn tại hai người giống y hệt nhau, cái gì cậu cũng có thể giấu được rồi, nhưng ánh mắt của cậu sẽ không bao giờ lừa người ta được.
Cậu nói đi, tại sao lại lừa tôi?”
Tần Nhã hét lên, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều thực khách.
Danh Sách Chương: