Lúc này, ở trang viên nhà họ Phương, sáng sớm. Đã có lác đác vài chiếc xe sang đến nơi. “Ba, chuyện kia ba nhớ nhắc giúp con!”
Trong xe, Tư Đồ Dương nói với ba mình là Tư Đồ Hoăng.
“Ha ha, yên tâm đi, lần này đến nhà họ Phương, chúng ta tiên lễ hậu binh, nếu nhà họ Phương đồng ý thì chẳng sao cả, còn nếu mà không thì cũng đừng trách nhà Tư Đồ chúng tai”
Tư Đồ Hoằng cười lạnh.
Tiếp sau, họ đánh xe vào trang viên, Tư Đồ Hoằng trực tiếp đi gặp ông cụ Phương.
“A Hoằng, cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Trong phòng sách của mình, Phương Bất Đồng nhìn Tư Đồ Hoằng hỏi.
“Ông cụ Phương, cũng không phải chuyện gì, tôi muốn bàn chuyện của Kiển Nám và Tiểu Dương. Ông cũng biểt chúng nó là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt. Ha ha, không biết nhà Tư Đồ chúng tôi có cái phúc phận cho tiểu Dương làm rể nhà họ Phương không. Nếu được như vậy, thật là tổ tiên phù hội”
Tư Đồ Hoăng cung kính nói.
Ông ta biết rõ con trai mình không chỉ mới thích Phương Kiển Nám ngày một ngày hai.
Nhưng mà cái con bé Phương Kiển Nám tính tình cao ngạo, chẳng coi con trai mình ra gì.
Thử hỏi mấy năm nay, công lao của Tư Đồ Hoằng đối với nhà họ Phương, có ai coi ra gì đâu?
Theo lí mà nói, một gia tộc nhỏ như nhà Tư Đồ làm sao mà dám chủ động cầu thân với gia tộc lớn. Nhưng Tư Đồ Hoằng cứ làm liều như vậy, để xem ông cụ tính sao.
Phương Bất Đồng cau mày.
“Cậu đang nói đến hôn sự của Kiển Nám và tiểu Dương?”
Phương Bất Đồng cười khổ. “Chuyện này phải xem ý tứ của Kiển Nám ra sao. Chuyện của tụi trẻ cứ để chúng tự mình quyết định đi!”
Phương Bất Đồng tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không nói ra.
Nhưng mà những lời này cũng coi như là cự tuyệt rồi. Cháu gái mình, Phương Kiển Nám cũng đâu có thích Tư Đồ Dương.
“Lệnh của cha mẹ, lời bà mối, tôi tin chỉ cần ông mở lời, Kiển Nám sẽ không phản đối đâu!”
Tư Đồ Hoằng từng bước lấn tới.
“Trừ phi ông cho rằng tiểu Dương nhà tôi không xứng với Kiển Nám, làm mất mặt nhà họ Phương!”
Phương Bất Đồng nói.
“Ha ha, không phải như vậy!”
Phương Bất Đồng cười cười.
Danh Sách Chương: