Ngay cả bà cụ Trương Hâm Hoa cũng cực kỳ kinh hãi, còn chưa phản ứng lại kịp.
*Ồ? Không phải bạn trai cháu? Thế thì đến đây với tư cách gì?”
Ngụy Quế Phương hỏi, ra vẻ làm gì!
“Cậu ấy tên Trần Khiêm, hôm nay cậu ấy đến đây với tư cách là chồng sắp cưới của Mộc Vũ, cậu ấy đại diện cho Mộc Vũ!”
Đường Nhiên đứng bên cạnh Trần Khiêm giải thích.
“Cái gì? Chồng sắp cưới của Tô Mộc Vũ? Sao lại thế được? Chẳng phải Tô Mộc Vũ đã mất tích rồi à? Bạn trai của nó đã chia tay nó từ lâu rồi!”
Ngụy Quế Phương nói.
Dù sao lúc trước bạn trai của Tô Mộc Vũ quá lợi hại nên đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng mọi người.
Bây giờ Đường Nhiên nói câu này cũng làm cho tất cả khách khứa xung quanh yên tĩnh trở lại, lắng lặng nhìn sang bên này.
“Bạn trai của Tô Mộc Vũ? Chồng sắp cưới? Thật hay giả vậy?
“Sao lại thế này?”
Mọi người bàn tán.
“Mặc dù Mộc Vũ không có ở đây nhưng nếu hôm nay bà Ngụy đã mời tất cả người nhà họ Tô, tình cảm mấy năm của cháu và Mộc Vũ, hơn nữa còn có hôn ước, cũng được xem là phân nửa người nhà họ Tô. Hôm nay cháu đến đây, chắc bà Ngụy sẽ không trách đúng không?”
Trần Khiêm nói.
Nói có hôn ước là Trần Khiêm viện lý do nhưng đúng là lúc trước hai người đã xác định hôn ước, vốn dĩ dự định sau khi Mộc Vũ kết thúc chuyến học tập ở Cảng
Đảo, Trần Khiêm và Mộc Vũ sẽ đính hôn, kết quả...
Nhưng sau khi Ngụy Quế Phương và khách khứa xung quanh nghe xong.
Đều hơi ngơ ngẩn.
“Mẹ ơi, là người bạn trai mà Tô Mộc Vũ quen đó hả? Người bạn trai cực kỳ giàu? Là anh ta?”
“Anh ta đến rồi!” Ngụy Quế Phương chợt thấy sốt ruột.
“Không trách, sao lại trách được, cậu đến đây là vinh hạnh của nhà họ Ngụy chúng tôi!”
Ngụy Quế Phương vội vã thu bàn tay ở trong tay của đôi kim đồng ngọc nữ về.
Trước mặt cậu ta mà ra vẻ làm gì.
Mà Trần Khiêm và Đường Nhiên đã đi đến bàn của 'Trương Hâm Hoa.
“Bà ngoại, chú Tô, cô Vương, cháu đã về!” Trần Khiêm nhìn mọi người cười nói.
“Cậu... Cậu Trần! Chúng tôi...”
Mà lúc này Trương Hâm Hoa mới như người trong mộng mới tỉnh giấc.
Nhà họ Tô cho rằng đã hai năm trôi qua nên tất nhiên cậu Trần đã quên bọn họ từ lâu rồi.
“Cho dù Mộc Vũ thế nào thì sau này, mọi thứ đã có cháu rồi!”
Trần Khiêm bước đến trước mặt họ, nói với người nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô, ví dụ như chị của Tô Mộc Vũ là Tô Dĩnh kích động phát khóc.
Hai năm này, họ đã phải chịu quá nhiều quá nhiều thiệt thòi!
Danh Sách Chương: