Phải đấy, đương nhiên là lo lằng rồi.
Bình thường, người mà Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như khinh thường nhất chính là Trần Khiêm mà.
Nếu cuối cùng Trần Khiêm chính là nhân vật tai to mặt lớn vô cùng có bản lĩnh kia thì bọn họ nên đi chết luôn cho. rồi.
Đây cũng là lý do vì sao ban đầu lúc Mạnh Thái Như nhặt được cục sạc dự phòng của mình ở trên xe Lý Phi Hồng, cô ta đã tự giày vò mình cả một đêm.
“Khi đó có hơi hoảng loạn, em cũng không chắc là mình có gọi cho Trần Khiêm không nữa. Trong danh bạ của em thì số đầu tiên là Trần Khiêm, số thứ hai là số của chị họ em, sáng nay em có gọi cho chị ấy, nếu nói về quan hệ, có thể là chị họ em rồi, chị ấy là phó tổng giám đốc của một công ty thương mại quốc tết Quen biết rất nhiều người!”
Mã Hân Nhiên nghĩ lại tất cả mọi việc rồi nói.
“Ừ ừ, vậy thì có thể sáng tỏ rồi, nhất định là em không cẩn thận ấn nhầm rồi, gọi vào số điện thoại chị họ của em, sau đó chị họ em biết chuyện này cho nên vội säp xếp người đến. Những người này có khả năng là đặc công, cũng có thể là thế lực ngầm nào đói”
Mạnh Thái Như thấp giọng phân tích.
“Bọn tôi đoán đúng chứ? Anh trai lạnh lùng?”
Rõ ràng mọi người đều đồng ý với cách nói này, Hàn Tư Dư hỏi Bạch Lang.
Bạch Lang vẫn không có biểu cảm gì, mở cửa chiếc xe Maybach đầu tiên, cũng chính là chiếc xe mà Trần Khiêm và Triệu Tử Hưng đã ngồi.
Nói: “Tôi sẽ đích thân đưa mọi người về trường, lên xe!”
“Hừ hừ, không chịu nói gì cả, vậy là bọn tôi đoán đúng rồi!"
Đỗ Vũ nói.
“Anh trai này, tôi có thể dùng điện thoại của anh một lát được không? Tôi muốn gọi cho chị họ của tôi!”
Mã Hân Nhiên cũng tin vào cách nói này.
“Vâng, cô Mã!”
Bạch Lang cung kính đưa điện thoại của mình cho Mã Hân Nhiên, sau đó mọi người đều lên xe.
“Alo, chị họ, là chị sao? Ừ ừ em là Hân Nhiên!” “Hả? Chị, thật sự là chị cử người đến cứu em à?”
“Chị đã gọi điện thông báo cho đội điều tra, người của bọn họ đến nhanh vậy à? Khụ khụ, em không sao là tốt rồi, em không biết đấy chứ, vừa nấy chị gọi lại nhưng không tìm được em, sau đó gọi cho giáo viên hướng dẫn của bọn em cũng không liên lạc được, chị lo em xảy ra chuyện rồi nên mới nhắn tin wechat cho cậu bạn Trần Khiêm của em để hỏi cậu ấy, cậu ấy nói với chị là em bị bắt cóc rồi!”
Chị họ lo lắng nói.
Về phần tại sao chị ấy biết Trần Khiêm? Chẳng phải là vì người chị họ này quen biết rất rộng sao, tiền mà trước đây Trần Khiêm đi làm thêm kiếm được để mua điện thoại, mua quần áo cho Dương Hạ ở đâu ra chứ.
Đều là Mã Hân Nhiên bảo chị họ tìm chỗ làm thêm cho Trần Khiêm với nhóm Dương Huy.
Thỉnh thoảng người chị họ này cũng sẽ bảo Trần Khiêm làm cho mình chút việc, cho nên cũng có wechat của Trần
Khiêm và nhóm Dương Huy.
“Hả? Là vậy à, bọn em không sao, họ đang đưa bọn em về trường rồi!"
“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi trước đi, đợi ngày mai chị tới thăm em, em sắp đi thực tập rồi, chị sẽ nói với em về
chuyện công việc!”
“Vâng vâng, em biết rồi chị họ, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi”
Bởi vì đang ở trong xe, nên ai cũng có thể nghe thấy lời này.
Mọi người cũng hiểu là việc gì. Hóa ra là Trần Khiêm thông báo cho người chị họ này.
Vậy tên Trần Khiêm này biết bọn họ bị bắt cóc? Mẹ kiếp, vậy mà không làm gì hết sao?
Nếu không phải khi đó người chị họ tìm Hân Nhiên, vậy chẳng phải hôm nay bọn họ tiêu rồi sao!
Khốn nạn, quay về tôi bóp chết cậu ta!
Mạnh Thái Như thâm mắng.
“Úi cha, mông tôi!”
Lúc này, Hàn Tư Dư đột nhiên hô lên một tiếng. Hình như cô ta cấn phải thứ gì đó.
Đau đớn nhếch mép.
Sau đó, Hàn Tư Dư lôi từ dưới mông lên một chiếc áo vest, trong túi còn có một chiếc điện thoại.
“A? Anh trai này, xin lỗi nhé, tôi không cẩn thận ngồi lên áo của anh rồi!”
Hàn Tư Dư xin lỗi. “ƠØ? Chiếc áo vest này trông hơi quen?”
Ngay sau đó, Hàn Tư Dư ngẩn ra.
Danh Sách Chương: