'Trần Khiêm lạnh lùng gật đầu: “Cũng biết!”
“Ha ha, Trần Khiêm, cậu ra vẻ gì vậy, còn cũng biết nữa chứ. Tôi là Tân Noãn đây cậu quên rồi hả? Nói ra, chẳng phải cậu làm thêm ở công trường hay sao, sao. vậy không nhớ ra à? Tôi còn trả tiền công cho cậu nữa đó? Quên rồi hả?”
Tân Noãn lập tức cười mỉa nói. Mà Trần Khiêm chỉ nhìn thoáng qua cô ta.
Thật ra lúc ban đầu, căn cứ theo những gì Tiểu Béo. mô tả, Tân Noãn này không quá đáng đến mức này nhưng không biết từ khi nào mà cô gái này đã thay đổi tính cách hoàn toàn.
“Hừ, chắc là không thể sống trong nước nữa nên chạy đến đây. Tôi nói cho cậu biết, loại người như cậu thì có chạy đi đâu cũng vậy thôi, ở đây, cùng lắm chỉ có thể làm chó cho người ta!”
'Tân Noãn nói. “Tổng giám đốc Tần, đây là anh em của tôi, không biết có phải hai người đã có hiểu lầm gì hay không? Bạn của tôi là người tốt!”
Dương Huy thấy Tân Noãn mỉa mai Trần Khiêm mà không hề nể nang gì.
Lập tức nói giúp.
“Bạn của anh? Ồ ồ, thế thì xin lỗi giám đốc Dương, tôi thấy dự án anh đang đàm phán với cậu của chồng tôi cũng nên ngưng rồi. Dự án này sẽ bị hủy, anh thấy thế nào hả chồng?”
'Tần Noãn khoác cánh tay bạn trai cô ta.
“Tất nhiên là được rồi!"
“Tổng giám đốc Tần, cô...” Dương Huy chợt không còn gì để nói.
Anh ấy ở đây cả tuần trời, mà nói hủy là hủy hay sao?
Nhưng đúng lúc này.
Nhân viên công tác của trung tâm mua sắm bước vào.
Gào lên một cách không hề khách sáo: “Chiếc xe X đang đậu bên ngoài kia là của ai vậy? Ra ngoài lái đi cho. tôi, chiếc xe X là của ai? Nhanh chân ra ngoài lái đi đi, nếu cứ lề mề thì tôi sẽ cho người tới kéo đi đó!”
Gã ta gào lên vài câu.
Ở đây, tất nhiên sẽ không có những phép lịch sự như trong nước.
Không hợp là đánh nhau ngay, đây mới là phong cách chủ yếu của nơi này.
“Của tôi! Xe tôi đã đậu ngay ngắn rồi mà, sao vậy?”
Mà giờ phút bày, bạn trai của Tân Noãn lạnh lùng hỏi.
“Cái gì mà sao vậy? Kẹt xe rồi, nhanh chóng lái sang chỗ khác, nếu không tôi sẽ cho người đến kéo!”
Nhân viên hống hách nói. Mà bạn trai của Tần Noãn, một là đang trước mặt Tần Noãn, hai là trước mặt Trần Khiêm và Dương Huy nên không muốn bị mất mặt.
Lập tức cười mỉa nói: “Chú em, cậu tôi tên Ngô Cương! Biệt danh là Ngô béo!”
“Mẹ nó tôi chẳng cần biết là Ngô béo hay Ngô ốm, đi ra ngoài lái xe ngay cho tôi!”
Nhân viên mắng. Mà bây giờ bạn trai của Tân Noãn cực kỳ xấu hổ.
“Được, tôi cũng đang muốn nhìn xem, tôi đã chặn đường của ail”
Bạn trai của Tân Noãn không cam tâm chịu thua. Kéo tay Tần Noãn ra ngoài.
“Nhưng mà, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu tôi, có người dám không nể mặt cậu ấy!”
“Cậu chủ, tôi đã mua áo sơ mi xong rồi!” Mà lúc này, Ngọc Nhi cầm áo sơ mi chạy đến.
“Dương Huy, không sao, cậu yên tâm đi, vài ngày nữa, đợi tôi liên lạc với cậu nhé!”
Sau khi Trần Khiêm nói với Dương Huy xong thì đi ra ngoài với Ngọc Nhi...
Danh Sách Chương: