Nguyên nhân là sáng nay đi học, Lâm Thắng Nam thấy trường có tổ chức quyên góp, thế là góp tiền.
Vốn cũng chẳng có gì, cô ta cũng không muốn nói. Nhưng vừa rồi lúc đang nói chuyện với bạn thì cô ta lỡ miệng nói ra.
Nên lúc này cả lớp mới ngạc nhiên hét lên.
Phải biết là sinh viên đại học tùy tiện bỏ ra ba mươi nghìn tệ đã là rất ấn tượng rồi.
'Từ Dương Dương cũng vui vẻ cười, nói cô ta chỉ góp có một nghìn tệ thôi.
Đa phần các sinh viên còn lại, có người chỉ quyên góp một ít, còn có người thì không.
'Thế này cũng không có gì.
“Đúng rồi, chẳng phải anh Phi nói hôm nay sẽ đi học à, sao còn chưa tới nữa? Anh ấy vừa thi xong một trận taekwondo, giành được giải á quân!”
Lúc này, Từ Dương Dương nhìn ra cửa.
“Ôi chao, đợi một lúc thôi mà cũng không đợi được àI”
Lâm Thắng Nam trêu chọc.
“Hừ, đương nhiên tớ mong chờ anh Phi về sớm một chút rồi, một số người của tỉnh cứ tự cảm thấy bản thân mình giỏi giang lắm cơi”
Từ Dương Dương liếc Trần Khiêm.
Lúc này, có một chàng trai đi vào.
“Anh Phil”
“Anh Phi đến rồi à!” Mọi người trong lớp phấn khích hét lên.
“Anh Lương Phi, cậu mới đến à, suýt chút nữa là đến muộn rồi!"
'Từ Dương Dương cũng kích động đứng lên, nói với Lương Phi.
“Phải, vừa nấy ở dưới lầu, bị mấy cô gái tổ chức quyên góp chặn lại, cho nên mới lên muộn một chút!”
Lương Phi lắc đầu cười khổ.
Sau đó liếc nhìn Trần Khiêm đang ngồi ở chỗ của mình, rồi ngồi xuống bàn bên cạnh Từ Dương Dương.
“Hả? Lương Phi, cậu cũng quyên góp à?”
Lâm Thắng Nam cười nói.
Lương Phi gật đầu.
Lương Phi là một anh chàng rất cao, rất gây mà cũng rất đẹp trai. Điều kiện gia đình cũng là tốt nhất lớp.
Với cả năng khiếu thể thao, đương nhiên là ngôi sao trong lớp.
“Anh Phi, anh góp bao nhiêu vậy? Nghe nói chiều nay sẽ tổ chức buổi lễ cảm ơn gây quỹ, ủng hộ nhiều thì sẽ xuất hiện ở hội trường!”
'Từ Dương Dương sùng bái nói.
“Tôi à, chỉ góp một ít thôi, còn lễ liếc gì đó thì tôi không nghĩ tới!”
Lương Phi lắc đầu không nói nên lời. Sao phải quan tâm đến mấy thứ này chứ?
“Hả? Anh Phi, đừng làm mọi người nóng ruột thế chứ, một chút là bao nhiêu?”
Không ít cô gái nóng lòng hỏi, các chàng trai thì cũng nóng lòng muốn biết.
“Tôi góp một trăm nghìn tệ!”
Cuối cùng Lương Phi không còn cách nào khác, đành phải nói ra.
Ầm!
Sau đó, cả lớp như chết lặng, im thin thít.
Rồi giống như có một vụ nổ.
Một trăm nghìn!!!
Ôi trời đất ơi!
“Anh Phi góp tận một trăm nghìn!” Mấy cô gái không nhịn được hét lên.
Đúng vậy, quyên góp nhiều như thế, quả thực kích thích bọn họ quá đi mất!
'Từ Dương Dương lại càng kích động, không biết phải nói gì mới tốt.
“Anh Phi, yêu anh chết mất, anh ngầu thật!”
'Từ Dương Dương sùng bái hét lên.
Danh Sách Chương: