Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Chu Bảo Khánh xẹt qua một tia tàn độc.
Có nghe rõ hay không cũng đã muộn rồi, có phải ông tưởng vận dụng một số kĩ xảo ngôn từ là có thể chụp mũ cho tôi? Thậm chí ảo tưởng bản thân mình vô cũng thông minh?
“Ha ha, đáng tiếc, loại người như ông tôi gặp nhiều không đếm xuể. Nhưng Trần Khiêm tôi lại có một thói quen, đó chính là nói được thì làm được, người mà tôi đã muốn giết thì tuyệt đối không thể sống được!"
'Trần Khiêm cười lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, chợt thấy Trần Khiêm rút kiếm chỉ ra.
Trong nháy mắt, một vầng sáng màu vàng kim bao phủ khắp chốn.
RẹtI
Không gian xung quanh bỗng chốc rung động.
Ánh sáng bắn ra từ đầu ngón tay. Trong nháy mắt xuyên thủng cổ của Chu Vân Phi. Giống như một lưỡi dao sắc bén.
Ánh mắt Chu Vân Phi trợn trừng thật to, chẳng bao lâu liền đổ ập xuống đất.
Vân PhilI! Chu Bảo Khánh mở to hai mắt nhìn. Vành mắt ông ta lập tức ửng đỏ.
Bởi vì ông ta không có năng lực ngăn cản một đòn mang đầy sức mạnh vừa rồi.
Mày giết cháu tao!!! Chu Bảo Khánh thét dài giận dữ.
Nó chỉ phạm một lỗi nhỏ mà thôi, thế nhưng mày lại giết nó?
Chu Bảo Khánh không thể ngờ rằng, kẻ đứng trước mắt ông ta lại tàn độc như vậy.
Vừa rồi tôi đã nói đấy thôi, còn nói hết sức rõ ràng, vốn là hắn ta không phải chết mà chỉ cần chui háng anh em của tôi qua là được, nhưng chính ông bảo hắn ta đứng dậy, cho nên hắn ta phải trả một cái giá thật đắt! 'Trần Khiêm lạnh nhạt trình bày.
'Thứ ngông cuồng vô lối, lẽ nào mày không coi Vô Cực Môn ra gì hay sao!
Chu Bảo Khánh vô cùng đau đớn.
Những người còn lại cũng kinh hãi nuốt khan.
Vô Cực Môn? Chưa nghe thấy bao giờ!
Trần Khiêm lắc đầu cười nhạt.
Đồ láo xược, tao liều mạng với mày!
Quanh người Chu Bảo Khánh lập tức bốc lên từng luồng sát khí cuồn cuộn, trực tiếp lao thẳng vào Trần Khiêm...
Cùng lúc đó.
Văn phòng của đại đội trưởng.
Đại đội trưởng Long, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Một huấn luyện viên hoảng hốt từ ngoài chạy vào. Hả? Có chuyện gì mà lại cuống quýt lên thế?
Đại đội trưởng Long lúc này đang luyện chữ, thấy thế nhíu mày hỏi.
'Trong căn tin đánh nhau rồi!
Vậy thì có gì to tát, lập tức gọi người đi giải quyết thôi!
Đại đội trưởng Long khó hiểu nói.
Không phải không phải, là Chu Vân Phi và huấn luyện viên mới đến - cậu Trần đánh nhau rồi, Chu Vân Phi khiêu khích cậu Trần, kết quả bị cậu ta chém bay đầu luôn rồi!
Bây giờ đội trưởng Chu đã xáp vào năm mười với cậu Trần rồi!
Sao cơ? Cây bút lông trong tay rơi bụp xuống đất.
Đại đội trưởng Long vội vàng hỏi: "Thật ư? Mà cậu Trần kia ở đâu ra thế?"
Chính là cậu huấn luyện viên trẻ tuổi mà đội trưởng Vân Hạo Thiên mời tới đấy ạ!
Nhanh nhanh qua đó xem nào!
Đại đội trưởng Long vừa hỏi chuyện vừa nhanh chân dẫn theo người đi tới căn tin.
Bên ngoài hiện trường vụ việc bị đám đồng vây kín.
Chỉ ngạc nhiên là, tất cả mọi người không ai nói một câu nào, yên lặng đến rợn người.
Đội trưởng đội số ba đứng đờ dẫn phía bên ngoài, không biết ông ta đã nhìn thấy gì mà cả cơ thể lại đơ ra như tượng.
Như thể mất đi linh hồn.
Đội trưởng đội ba, tình hình thế nào rồi?
Đại đội trưởng Long lớn tiếng hỏi.
Luân Vương!
Ánh mắt của đội trưởng đội ba đờ đẫn, ông ta chăm chậm đáp lời. Cậu nói cái gì? Đại đội trưởng Long nhỏ tiếng hỏi lại lần nữa.
Người có cảnh giới đứng trên cả tu sĩ, cảnh giới Luân Vương, trời ạ, thế mà hôm nay tôi lại tận mắt được nhìn thấy Luân Vương thật sự!
Đội trưởng đội ba xúc động sắp khóc. Cậu nói gì cơ? Luân Vương? Lần này đại đội trưởng Long đã nghe rõ, ông ta lập
tức trợn trừng hai mắt, cơ thể cũng chấn động bàng hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK