'Tô Mông Mông bênh vực Tô Mộc Vũ. Dương Hoa Lệ hình như là người Ma Đô.
Nói đến thành tích tổng kết.
Thì kém Tô Mộc Vũ một chút.
Hai người là đối thủ cạnh tranh.
Lần này, để tranh giành suất hợp tác vào nhóm giải trí và nhóm chuyên gia, thực tập sinh xuất sắc
nhất sẽ được chọn vào nhóm giải trí.
Như vậy có nghĩa là tham gia vào nhóm giải trí thì có thể nổi tiếng.
Mà số phiếu kêu gọi cao nhất, đương nhiên chính là Dương Hoa Lệ và Tô Mộc Vũ.
Nhưng ở đây hình như Dương Hoa Lệ cũng có quan hệ.
Vì vậy, trong một số dịp, cô ta cố ý phá hỏng sân khấu của đối thủ cạnh tranh là Tô Mộc Vũ. Lần này thì khỏi phải nói, cạnh tranh để nổi tiếng và không nổi tiếng.
Dương Hoa Lệ thấy Tô Mộc Vũ tất nhiên là sẽ tức giận đỏ mặt tía tai rồi.
Thấy Tô Mông Mông sắp cãi nhau với cô ta. “Bỏ đi Mông Mông, chúng ta về thôi!”
Tô Mộc Vũ nói.
Sau đó rời đi.
“Hừ, lần này vào nhóm giải trí, chắc chắn không phải là cậu!”
Dương Hoa Lệ khoanh tay, lạnh lùng nói.
Lúc Tô Mộc Vũ quay về: “Mộc Vũ, cậu về rồi, vừa nấy tớ tới kí túc xá tìm cậu nhưng không thấy cậu. Tớ vừa viết và biên tập xong luận văn, cậu
hướng dẫn giúp tớ với!”
Một cô gái đợi ở phòng kí túc của Tô Mộc Vũ, lúc này mới cười nói.
“Được thôi!" Tô Mộc Vũ nói.
Sau đó đi đến phòng của cô gái kia, không lâu sau thì quay về.
Đây là một ngày rất bình thường của Tô Mộc Vũ.
Nhưng lúc này. Nghe thấy tiếng gây rối ở bên ngoài truyền đến.
Hình như có một cô gái đang khóc.
Bởi vì cách đó cũng không xa, cho nên mấy người trong phòng Tô Mộc Vũ cũng ra ngoài.
Chính là từ phòng cô gái vừa nãy tìm Tô Mộc Vũ viết luận văn truyền ra.
Có rất nhiều cô gái cũng nghe thấy đi qua.
Nhóm Tô Mộc Vũ cũng qua đó.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Một cô gái hỏi.
“Vừa nấy tớ ra ngoài đi dạo với bạn cùng phòng, cuối cùng lúc quay về thì chiếc nhẫn mà bạn trai tớ tặng mất rồi! Chiếc nhẫn đó rất đắt, nhưng tớ tìm mãi mà không rai”
Cô gái lo lắng khóc.
Lúc này, Dương Hoa Lệ cũng từ phòng bên cạnh đi ra.
“Hiểu Vân, cậu đừng khóc, cậu nghĩ lại xem có phải là cậu để đâu rồi quên mất không. Cậu cũng biết bình thường cậu hay quên trước quên sau, lỡ đâu bị cậu vứt trong xó nào đấy tìm không thấy thì sao?”
Dương Hoa Lệ nói.
“Nhưng mà chị Lệ, tớ nhớ rất rõ mà, không thể nào để lung tung được. Với lại cái nhãn này đắt như vậy, cũng phải hơn bốn trăm nghìn tệ, sao tớ có thể tùy tiện để lung tung được chứ??”
Hiểu Vân vừa khóc vừa nói.
“Vậy thì lạ thật đấy, Hiểu Vân cậu nghĩ kĩ lại xem, hôm nay mấy người các cậu đi, ai ở lại phòng? Có phải là không khóa cửa cẩn thận không, bị người ta vào lấy rồi?”
Danh Sách Chương: