Quách Thái Phụng lảo đảo chạy ra, năm lấy cánh tay Trần Khiêm.
“Mợ Năm? Tiểu Bối được cứu? Sao vậy?”
Trần Khiêm hỏi.
“Phải đấy, con từ từ nói xem có chuyện gì?”
Bà cụ cũng hỏi.
“Tiểu Bối nó... con bé mất tích bảy ngày rồi! Bọn con tìm khắp nơi mà tìm không thấy!”
“Mất tích rồi?” Trần Khiêm sững sờ.
Không ngờ mình với bà ngoại ra ngoài tám ngày thì Tiểu Bối đã xảy ra chuyện rồi!
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Khiêm căng thẳng hỏi.
Tình cảm dành cho nhà Tiểu Bối không giống với những người khác.
Trần Khiêm cũng rất lo lắng.
Sau đó, Quách Thái Phụng kể lại mọi chuyện!
“Cháu nói xem có phải có người muốn hại Tiểu Bối không? Tiểu Bối nó ngoan như vậy, chưa từng làm mích lòng ai, là ai hại Tiểu Bối nhà chúng ta chứt”
Quách Thái Phụng nói.
“Mợ Năm, mợ đừng bi quan, cháu lập tức cử người đi điều tra. Mợ yên tâm đi, cho dù là ai, chỉ cần động vào một sợi tóc của Tiểu Bối, cháu cũng sẽ khiến cả nhà hắn ta phải hối hận khi đến thế giới này!"
Trần Khiêm nói xong thì đỡ bà ngoài vào nhà họ Dương.
“Mẹ! Làm thế nào bây giờ?”
Dương Diệp thấy Trần Khiêm lo lắng, hơn nữa còn lo lắng đến đỏ cả mắt, hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ, cho nên trong lòng hơi sợ hãi.
Đúng vậy, ban đầu Quách Như với Dương Diệp cảm thấy, mặc dù Trần Khiêm có tiền nhưng vẫn là kiểu người hay mềm lòng. Tiểu Bối xảy ra chuyện thì anh cùng lắm là lo lắng chán nản, sau đó cử người đi tìm thôi.
Nhưng Quách Như với Dương Diệp hoàn toàn không ngờ Trần Khiêm lại còn cứng rắn như vậy.
Lúc này Quách Như cũng hơi sợ.
Nếu bị Trần Khiêm tra ra được, thì ý của cậu ta là diệt cả nhà mình?
Nhưng Quách Như vẫn rất bình tĩnh.
“Đừng lo lắng, cứ tùy cơ mà ứng biến. Hơn nữa, mặc dù thế lực nhà họ Long không bằng Trần Khiêm, nhưng cũng là một gia tộc có lịch sử mấy trăm năm, muốn điều tra cũng đâu có đơn giản thế được!”
Mà việc đầu tiên Trần Khiêm làm chính là phong tỏa nhà họ Dương.
Trừ khi anh gật đầu, nếu không, bất cứ ai cũng không được tùy tiện ra ngoài.
“Cậu Trần, có câu này không biết có nên nói hay không!”
Trong phòng, Hậu Bình nói với Trần Khiêm.
“Nói đi!”
Trần Khiêm gật nhẹ đầu.
“Tôi có đối tượng nghi ngờ, tôi cảm thấy Dương Diệp rất khả nghi! Bởi vì Dương Diệp có động cơ để làm chuyện này!”
Hậu Bình nói.
Trần Khiêm gật đầu: “Tôi cũng nghi ngờ bọn họ, đã cho người điều tra rồi. Bởi vì hôm nay, cả nhà bọn họ quả thực quá im lặng, im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy không bình thường!”
“Nhưng tôi thật sự hi vọng không phải bọn họ!”
Trần Khiêm nói.
Lúc này.
Quản gia A Sinh đẩy cửa bước vào.
“Cậu chủ, hôm nay cậu về còn chưa nghỉ ngơi đã cực khổ lắm rồi, tôi bảo người làm làm cho cậu một bát canh nhân sâm!”
Danh Sách Chương: