Những chuyện tương tự như dạy dỗ người khác, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm.
Giờ phút này, trong phòng riêng.
“Chị Huyên Huyên, mọi người có ai đi vệ sinh không? Tụi mình đi vệ sinh nha?”
Mấy cô gái cùng đi toilet.
Dương Tiểu Bối cũng đi theo.
Tân Nhã ngồi một bên, thầm trừng Trần Khiêm, muốn chờ xem khi nào Trần Khiêm sẽ chủ động bắt chuyện với mình.
Nhưng người này lại ngồi bên kia ăn trái cây, không hề có chút động tĩnh nào.
Tân Nhã muốn nổi nóng nhưng lại không nổi nóng được, xấu hổ biết mấy.
“Cậu và Mộc Vũ vẫn ổn chứ?” Tân Nhã nhịn không được hỏi.
Mặc dù những người ở đây không biết thân phận Trần Khiêm nhưng Tân Nhã rất rõ.
Chỉ là hiển nhiên Tân Nhã không xem trọng việc này, mà chỉ hỏi. “Mộc Vũ mất tích rồi!”
Trần Khiêm nghĩ đến Tô Mộc Vũ, lòng anh lại đau xót.
Cũng không biết ngày kia, trong ngày sinh nhật của bà ngoại, anh có thể an ủi và khuyên bảo bà, xoa dịu quan hệ giữa hai nhà được hay không, để bà chịu mở miệng xin người nhà họ Mạc.
“Sao lại như thế?”
Tân Nhã ngạc nhiên.
“Sau này có cơ hội sẽ kể cậu nghe!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Này này này, Tiểu Nhã, Mộc Vũ là ai? Chẳng lẽ là bạn gái của Trần Khiêm? Mẹ nó, người như Trần Khiêm mà cũng có thể tìm được bạn gái hả?”
Mạnh Xán kinh ngạc nói.
Tân Nhã thấy mình đã nhắc đến chuyện buồn của Trần Khiêm, làm tâm trạng anh không vui.
Nên cô ta không trả lời Mạnh Xán.
“Sao hai người lại không nói gì vậy? Mộc Vũ là ai?"
Trong lúc Mạnh Xán sốt ruột hét to. Cửa phòng riêng chợt mở ra.
Là cô em họ tên Dương Huyên vội vã mở cửa bước vào:
“Không hay rồi không hay rồi, có vài gã đàn ông say rồi, ép Tiểu Bối phải đến phòng họ uống rượu!”
Dương Huyên hô lên. “Hả?” Trần Khiêm vừa nghe thì vội vã xông ra ngoài.
Giờ phút này, đang có cô em họ chạy về phía mình.
Hiển nhiên là ban nãy rất sợ hãi. “Tiểu Bối đang ở đâu?”
Trần Khiêm lạnh giọng hỏi.
“Bị họ kéo đến phòng 103 rồi!” Một cô gái nói.
Rồi sau đó thấy Trần Khiêm chạy thẳng sang bên kia.
Những nam sinh còn lại thì đứng tại chỗ bối rối.
Đầu tiên là, với tư cách là con cháu nhà họ Dương, chắc chắn họ không sợ phiền phức.
Nhưng họ sợ trực tiếp gây chuyện.
Có lẽ những người đó đều là dân lưu manh, sau khi mình sang đó, bi đánh một trận thì không hay lắm.
Cho nên dứt khoát đứng ở ngoài chuẩn bị gọi điện thoại.
Mà Tân Nhã thì thấy Trần Khiêm đi một mình, cũng lo lắng chạy theo Trần Khiêm.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Các cô gái nói.
Danh Sách Chương: