Trần Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy kì kì.
Lúc này mới quẹt thẻ phòng, vừa nhìn thì ngạc nhiên hai mắt trợn lớn.
Thấy bên trong phòng lại có một anh chàng xa lạ.
Lúc này đang sắp sửa làm loạn quần áo của Âu Dương Như.
Chẳng trách Âu Dương Như lại vùng vẫy mạnh như vậy, trên mặt toàn là nước mắt.
Chàng trai đó, sau khi thấy Trần Khiêm, thì lạnh lùng cười với Trần Khiêm một cái.
Sau đó xuống giường, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Nhưng đây là tầng bảy mà!
Trần Khiêm vội xông lại xem thử, thì chẳng thấy cái bóng nào ở tầng dưới cả?
Chạy đâu mất rồi? Trần Khiêm sững sờ.
Quay đầu lại nhìn Âu Dương Như, mặt Trần Khiêm phiếm đỏ.
Định đi qua đắp chăn cho chị ta.
Kết quả lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Ôi trời, mọi người có phiền không cơ chứ, có Trần Khiêm chăm sóc chị họ tôi rồi, mọi người cũng thật là, không có chuyện gì để làm à!”
Giọng của Ngụy Mộng Kiều truyền tới.
Với cả nhóm người vừa nấy uống rượu nữa.
Rõ ràng lúc Ngụy Mộng Kiều đi mua thuốc giải rượu, nhóm người người này giờ cũng đi cùng lên đây.
Ôi đệch!
Giờ phải làm sao đây?
Trần Khiêm hơi bối rối
Phải biết là bây giờ quần áo của Âu Dương Như không gọn gàng, chắc chản sẽ hiểu lầm.
Trần Khiêm muốn mặc áo vào cho Âu Dương Như, nhưng lúc này Âu Dương Như hé mở đôi mắt đầy nước, miệng khẽ cầu cứu.
Ý nói đừng qua đây, đang hét lên gọi người đến cứu.
Mẹ kiếp! “Cốc cốc cốc!” Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Trần Khiêm, có ở bên trong không? Mở cửa đi?”
Ngụy Mộng Kiều gọi.
“Hửm? Chị họ? Chị sao vậy?”
Rõ ràng Ngụy Mộng Kiều ở bên ngoài nghe thấy tiếng cầu cứu của chị họ, lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Trần Khiêm, cậu Trần? Cậu ở bên trong sao?”
Trần Khiêm vội hét lên: “Có đây!”
Đi qua mở cửa.
“Cậu Trần, sao lâu vậy anh mới mở cửa chứ? Không phải là anh...AI”
Ngụy Mộng Kiều đang định trêu chọc muốn nói gì đó.
Nhưng thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức hét lên.
Sau đó có rất nhiều bạn học đi vào.
Cũng có người kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Tất cả đều khó mà tin được nhìn về phía Trần Khiêm.
Trông cậu Trần cũng rất nho nhã, nhưng không ngờ lại bỉ ổi đến thế.
“Cậu Trần, anh... anh đã làm gì chị tôi rồi?” Ngụy Mộng Kiều hét lên. “Tôi... Mọi người đừng hiểu lầm, không phải tôi!”
“Không phải anh, chẳng lẽ là chị tôi tự mình cởi thành bộ dạng thế này à?” Ngụy Mộng Kiều nói.
“Là có một người, phòng này có một người, sau đó trèo lên cửa sổ nhảy ra bên ngoài rồi!”
Thật là, bây giờ Trần Khiêm có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
“Nhưng đây là tầng bảy đấy!” Một vài anh chàng chạy đến cửa sổ: “Ôi đệch, cao thế này mà nhảy ra, không chết thì cũng tàn phế nhỉ?”
Ngụy Mộng Kiều đã lấy chăn đắp cho Âu Dương Như.
“Cậu Trần, uổng công tôi tin anh như vậy, không ngờ anh là người khốn nạn đến thế. Vậy mà ông nội tôi cứ luôn miệng khen phẩm hạnh anh tốt, anh quá bỉ ổi quá ghê tởm rồi!”
Ngụy Mộng Kiều hét lên.
“Đúng đấy, không ngờ cậu Trần lại như vậy, những cậu ấm khác đều lòng dạ ngay thẳng, không ngờ anh ta lại diễn tốt như vậy!”
Có cô gái khinh bỉ nói.
“Thật sự không phải tôi, mấy người hiểu lầm rồi. Nếu không tin thì mấy người cứ xem camera là được rồi, ban nãy tôi vẫn luôn ở bên ngoài mài”
Trần Khiêm nói.
Sau đó, có người thông báo cho giám đốc, giám đốc lập tức chạy đến.
“Tôi muốn anh xuất camera tầng này ra!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Camera của tầng này, cậu Trần, thật là ngại quá, hôm qua camera đã bị hỏng rồi, nếu
không tôi cũng đâu có lo lắng thế này, vẫn còn chưa sửa nữa!”
Danh Sách Chương: