"Không được đánh!" Dược Minh lo lắng.
Phải biết rằng vệ sĩ trong Dược Vương Cốc ai ai cũng tài giỏi.
Nhưng sau đó Dược Minh chỉ biết mở to mắt mà nhìn.
Hai tên vệ sĩ bị Trân Khiêm dùng chân gạt nhẹ trực tiếp bay ra ngoài.
Đứng lên cũng đứng không nổi. "Ôi đệch!"
Dược Tam sợ hãi.
Ông ta bò dậy định chạy trốn.
Kết quả bị Trần Khiêm đạp một phát nằm soài ra đất.
"Mới vậy mà đã định chuồn rồi?" Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
"Nói cho cậu biết đừng có mà làm loạn, đây là Dược Vương Cốc, cậu không muốn sống nữa sao, dám đụng đến trên đầu Thái tuế?"
Dược Tam cố giấy giụa.
"Trước khi tới tôi còn tưởng Dược Vương Cốc cũng không đến nỗi nào, Cốc chủ của mấy người chắc cũng là nhân vật có tiếng, lại không ngờ người của Dược Vương Cốc trừ ông Dược Minh tôi đã gặp ra thì không còn mấy. kẻ tốt lành? Còn một tên quản gia quèn như ông mà tôi phải nể mặt à? Ai cho ông cái gan chó dám động đến đồ của tôi?"
Trần Khiêm dẫm đè lên cổ ông ta, lại đồn thêm chút sức.
Tiếng răng rắc vang lên.
Á
Dược Tam sợ đái cả ra quần.
Không khó tưởng tượng, nếu như vừa rồi người này dùng thêm chút lực thì cổ ông ta đã đi tong rồi.
"Có chuyện gì chúng ta bàn lại! Tha mạng! Tha mạng!"
Ông ta gào thét xin tha.
"Muốn chạy cũng được thôi, vừa rồi ông dẫm chỗ nào thì phủi sạch chỗ đó cho tôi!"
Trần Khiêm ném túi ra trước mặt ông ta.
"Dạ dạ dại"
Dược Tam vội vã giơ tay lau.
Trần Khiêm lại dùng sức đạp lên mặt ông ta một cái.
"Anh hai, tôi đã làm theo ý cậu rồi!" Dược Tam xin tha.
"Tôi bảo ông dùng tay à? Dùng miệng của ông liếm thật sạch túi cho tôi!"
Trần Khiêm hung tợn nói. Ánh mắt độc ác khiến Dược Tam run như cầy sấy.
Ông ta nín thở, thầm nghĩ quân tử báo thù, ba ngày không muộn! Mày cứ chờ cho ông!
Ông ta bèn lè lưỡi ra liếm.
"Cút đi!"
Trần Khiêm không ngờ ông ta lại liếm thật, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn chết, liền giơ chân đạp ông ta lăn ra khỏi sân.
Chuyện vừa rồi khiến Dược Minh choáng váng cả người...
Danh Sách Chương: